Chương 12 - Cuộc nói chuyện giữa những "người bạn"
4 giờ 45 phút chiều.
Nam bước chân khỏi đồn cảnh sát sau một buổi chiều liên tục bị hỏi cung, anh uể oải xoa xoa cần cổ đau nhức đi về
phía chiếc xe cà tàng dựng trong một góc bãi đỗ xe. Chiếc xe máy cũ sơn
đã bạc màu hơi lấm lem nhưng vẫn có thể nhìn ra màu xanh đậm ban đầu,
Nam ngồi lên xe đạp mạnh chân ga lao khỏi đồn, chỉ trong chốc lát đã
biến mất cùng với dòng người tấp nập trên đường. Cái nắng cuối ngày nền
nã nhuộm vàng ươm cả con đường.
Buổi tối, tại một quán bia bình dân ở ngoại thành.
Nam cười hớn hở ngồi xuống chiếc xe nhựa mày xanh dương, bên cạnh anh Sơn bình thản cầm cốc bia, liếc qua anh cười nói:
– Chú đến rồi đấy à. Ngồi xuống uống bia đi.
– Em vừa từ nhà ra, cả buổi chiều ở tại đồn cảnh sát về nhà còn một đống việc, mệt gần chết.
– Thế đào xong móng nhà chưa, mấy hôm nay bận quá anh không ghé qua xem nhà chú thế nào.
Sơn cười cười nói, hắn hỏi thăm khiến Nam cười càng vui vẻ đưa tay nhận lấy cốc bia tươi mát lạnh từ tay Sơn cười nói:
– Cũng hòm hòm rồi anh ạ. Chiều nay em về làm với mấy anh em, nốt ngày mai là đổ móng được rồi.
– Thế thì tốt.
Sơn cười cười nhấp một ngụm bia, hương vị bia hơi mát lạnh khiến cơ thể to
lớn của hắn thỏa mãn vô cùng, hắn uống một ngụm lớn rồi thở ra sung
sướng khiến Nam cũng nhịn không được ngay lật tức làm theo hắn. Sơn nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh trong mắt âm thầm nảy lên tính toán,
hắn tựa như vô tình hỏi:
– Nghe nói hôm này chú bị gọi lên đồn công an vì vụ gì hả? Thế làm sao đấy?
– À, chuyển này hả. Ừm.. là vụ nữ sinh trường anh đấy, em bị gọi lên hỏi cung.
Nam không quan tâm trả lời, dường như với anh chuyện này chẳng có gì đáng
chú ý. Anh đưa tay nhúm một nắm lạc rang trên đĩa thả và miệng nhai nhồm nhoàm, âm thanh lạo xạo khá vui tai, nhai đã lại uống một ngụm bia lớn, sảng khái thở một hơi, cảm giác giống như thiên đường khiến Nam thích
thú cười một tiếng. Sơn nhìn anh, hắn ta dường như vô cùng hứng thú hỏi:
– Hỏi cung? Mà cậu thì có liên quan gì đến cô Hà mà hỏi.
– Nói thì cũng thật trùng hợp anh ạ. Anh có nhớ mấy hôm trước em gọi điện cho anh bảo nhặt được một cái ví của sinh viên trường anh không?
– Thì sao?
Nam đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Sơn nghi ngờ, hắn ta nhìn anh bằng
ánh mắt dò xét hỏi. Nam không suy nghĩ gì liền bắt đầu kể đầu đuôi mọi
chuyện:
– Thì cái ví đấy là của cái cô bị giết kia kìa. Ai biết
đâu, cảnh sát kiểm tra camera thấy em đi cùng cô ta trên đoạn đường phía sau trường đại học đó nên gọi đến hỏi.
– Chỉ có thế?
– Đương nhiên là không rồi.
Câu trả lời khiến Sơn càng khơi dậy hứng thú trong Sơn, hắn nghiêng người lại gần Nam nghe anh ấy tiếp tục nói:
– Trong cái ví em nhặt được thấy có một cái huy hiệu gì mà ở hiện trường
cũng có một cái như vậy. Nghe bảo là của trường đại học M anh đấy, người ta hỏi em có nhìn thấy nó không. Mà nói đi cũng phải nói lại, cái huy
hiệu kia em từng nhìn thấy ở chỗ anh rồi thì phải.
– Huy hiệu à?
– Đúng rồi, cái mà có logo của trường đại học M màu xanh ấy. Em thấy ở chỗ anh rồi mà.
Nam vừa uống bia vừa trả lời, hồn nhiên không chú ý đến ánh mắt của người
bên cạnh hơi nhướng lên nhìn anh một cách đầy bất thiện. Sơn thu lại ý
lạnh trong mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi vô tư nhai rệu rạo miếng
bánh đá khô khốc trong miệng, âm thanh ồn ào từ đám dân nhậu bên cạnh
vẫn không ngừng truyền tới. Sơn cười nói:
– Cảnh sát hỏi cậu cái đó làm gì chứ? Cái huy hiệu kia cũng đâu phải của cậu đâu.
– Ai mà biết, tự nhiên hỏi em cái đó. Nghe nói là thấy ở chỗ vứt xác, chắc là của hung thủ để lại biết đâu chừng.
– Chắc vậy.
Sơn cười nhạt trả lời Nam, hắn bình tĩnh đưa cốc bia lên miệng, nãy giờ bọt đã tan hết chỉ còn lại một lớp mỏng trên miếng cốc, bia tươi màu vàng
nhạt đã không còn lạnh buốt như khi mới rót, vị hương ngăm đắng khiến
hắn thoáng nhíu mày. Một hơi uống hết cốc bia còn lại rồi nhìn Nam đang
vui vẻ bên cạnh, tròng mắt hắn hơi tối, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không.
Bia tươi tuy mát lạnh nhưng dễ khiến
người ta say, ngồi được khoảng một giờ thì Nam cũng đã ngà ngà say,
gương mặt người đàn ông trẻ tuổi hơi ửng hồng, ánh mắt cũng đã không còn trong suốt như trước, Nam cảm thấy đầu có chút nặng nặng nghiêng người
nhìn Sơn ngồi bên cạnh, nấc lên một tiếng rồi hỏi:
– Anh vừa nói gì á?
– Anh bảo chú là buổi chiều lúc cảnh sát hỏi về chiếc huy hiệu chú không biết gì đâu nhỉ.
– Hực.. ực.. thì em có biết đâu. Em cũng chỉ nhìn có một lần ở chỗ anh
nên thấy hơi quen quen, chứ.. chứ em đã cầm nắm bao giờ đâu mà biết..
ực.
Sơn nhìn Nam trong mắt có ý cười sâu sa, hắn ta vỗ vỗ vai Nam nói:
– Thế chú có nói gì không?
– Biết, biết nói gì. Em bảo.. em bảo em thấy nó ở chỗ anh một lần.. anh là nhân viên trong trường, có cũng là bình thường thôi.
Nam ấp úng trả lời Sơn, đầu càng ngày càng nặng, trước mặt cũng dần trở nên mờ ảo, bóng người nhập nhèm chồng chéo lên nhau khiến Nam nhịn không
được cau mày lẩm bẩm. Sơn nhìn anh biết rõ người đã say trong lòng âm
thầm tính toán về những gì anh vừa nói, nhớ đến chiếc huy hiệu đã mất
kia ánh mắt không khỏi càng thêm đen tối. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất
vạn, dù chỉ là một tổ mối cũng có thể phá hỏng cả một đoạn đê, hắn ta
không thể làm lơ chuyện này được. Nam đã ngục, thân hình người đàn ông
trưởng thành nằm bò trên chiếc bàn nhựa bé tí trông vô cùng không cân
xứng, hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt đỏ hồng mơ hồ truyền ra tiếng
ngáy cùng âm thanh nấc cụt. Sơn nghiêng đầu nhìn anh một cách chăm chú,
trong ánh mắt hắn người ta không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ thuần một màu
đen lạnh lẽo. Chậm một lát, Sơn cúi người xách cổ áo Nam dậy, anh ta
cũng không vì thể mà tỉnh lại, cả người mềm oặt xiên xiên vẹo vẹo đổ về
phía Sơn, hắn ta không còn cách nào khác xách người rời khỏi quán bia
đông đúc lên chiếc xe cà tàng chạy về phía khu dân cư nghèo gần đó.
Ánh trăng tà tà trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt đất những tia sáng lạnh lẽo,
Sơn lái chiếc xe máy cũ chở theo Nam nghiêng ngả vì say ở phía sau. Trên con đường xi măng cũ nhỏ và hẹp tiếng động cơ xe ầm ầm càng trở nên ồn
ào, hàng cây bên đường xum xuê chĩa ra ngoài như những cánh tay gầy ruộc đầy kinh dị, đi qua hàng cây dại là đến nhà của Nam.
Căn nhà cũ
đã bị phá dỡ thay vào đó là móng căn nhà mới đang được làm, bên ngoài
đầy vỏ xi măng cùng từng đống nguyên vật liệu xây dựng đổ ngổn ngang,
bên, ngay bên ngoài, trước vành móng nhá đã xây dở mà một túp lều nhỏ
được dựng lên tạm bợ che chắn một chiếc giường cùng một vài vật dụng
sinh hoạt khác, dưới ánh đèn trắng mờ mờ người phụ nữ trung niên cùng
một thiếu nữ đang ngồi xem chương trình giải trí từ chiếc ti vi nhỏ,
không khí có chút náo nhiệt.
“Xịch”
Chiếc xe cũ đỗ ngày
trước túp lều nhỏ tầm 5-6 mét, Sơn nghiêng người một tay đỡ người đàn
ông sắp ngã ở phía sau, thiếu nữ cũng người đàn bà trung niên vội chạy
ra chỗ hắn. Người đàn bà trung niên gương mặt chất phác cùng con gái đỡ
lấy Nam, bà ấy vội nói:
– Say rồi, làm phiền cháu quá, Sơn.
– Không có gì đâu. Anh em vui quá nên hơi quá chén, cô thông cảm nhé.
Sơn cười hiền lành với người phụ nữ rồi cùng hai người đưa Nam vào trong,
so với vẻ nhếch nhác của Nam hắn ngược lại vô cùng tỉnh táo, gương mặt
cũng chẳng mảy may đổi sắc. Song xuôi liền lái xe trở về nhà, người phụ
nữ bận chăm con trai cũng chẳng để ý đến hắn, còn thiếu nữ ngược lại sau khi Sơn rời khỏi ánh mắt cô mới dần thả lỏng, đề phòng trong mắt cũng
từ từ tiêu tan. Cúi đầu nhìn ông anh trai say đến bất tỉnh nhân sự trên
giường, lông mày xinh đẹp không tự chủ cau lại.