Chương 14 - Con gái đội trưởng
Nam nửa lôi nửa kéo theo gã yêu râu xanh đang bất tỉnh đi trước, Mai hai tay ôm lấy cơ thể đi theo phía sau anh, cả hai im lặng không nói đi về
phía đường lớn. Thoát khỏi bóng tối, dưới cột đèn đường chiếc xe cũ của
Nam vẫn đang dựng một bên, giữa đêm trông có vẻ trơ trọi. Nam hất tên
đàn ông xuống đường, hắn ta liền ngã lăn ra đất dù đang bất tỉnh nhưng
bản năng của cơ thể vẫn khiến hắn phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn, Nam
liếc mắt hừ lạnh rồi lại nhìn Mai đang co ro đứng một bên, dáng vẻ đáng
thương của cô gái nhỏ khiến Nam bất giác hạ thấp giọng hỏi:
– Cô có nhớ số điện thoại của người nhà không để gọi người đến đón?
– Tôi.. có.
Mai rụt rè đáp lại, Nam nghe được câu trả lời lật tức lấy chiếc điện thoại
nokia cũ từ trong túi đưa cho cô, Mai tròn mắt nhìn chiếc điện thoại có
phím bấm lỗi thời không khỏi ngạc nhiên, đến thời điểm hiện tại vẫn có
người dùng loại điện thoại cổ lỗ sĩ như vậy sao? Nam dường như hiểu được ánh mắt của cô cảm thấy có chút ngại ngùng. Hoàn cảnh của anh khó khăn, cả gia đình ba người đều do anh nuôi ăn, em gái còn phải đi họcmẹ già
ốm yếu, điện thoại với anh chỉ là phương tiện liên lạc, có thể nghe gọi
là được còn những dòng điện thoại thông minh kia dù tốt nhưng quá đắt
đỏ, anh thà rằng dùng tiền đó lo cho em gái cũng không nỡ mua, chính vì
thế mà bao nhiêu năm Nam vẫn chỉ dùng con máy cục gạch nokia không đổi.
Lần đầu tiên Nam cảm thấy ngại ngùng về hoàn cảnh nghèo khó của mình,
trong bóng tối hai tai anh vô thức đỏ bừng. Nam có chút lúng túng nói:
– Cô.. cô đọc số điện thoại của người thân cho tôi.. tôi giúp cô gọi.
– À.. được.
Mai nhận ra được sự thay đổi của anh lại cảm thấy bản thân có chút không
đúng liền nhẹ giọng chủ động đọc ra một dãy số, Nam vội vàng bấm gọi đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng đàn ông trung niên có chút quen tai, anh liền đưa điện thoại cho Mai. Cô cẩn thận nhận lấy, giọng
nói mang theo yếu đuối cùng chột dạ gọi:
– Bố.
– Con đang ở đâu?
– Con..
Giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông khiến cho Mai ỉu xìu, đôi vài nhỏ
trùng xuống, dáng vẻ uể oải có chút sợ sệt giống như con mèo mắc mưa.
Nam nhìn cô nhịn không được tò mò. Mai có chút ngập ngừng, đúng lúc này
tên biến thái dưới đất tỉnh dậy, cả người hắn ta đã bị Nam trói cứng
theo bản năng liền kêu lên kinh hãi, trừng mắt nhìn Nam chửi đổng:
– Thằng chó, mày dám trói ông. Ông đánh chết mày..
– Con đang ở đâu? Nói ngay!
Ngay sau tiếng chửi của tên biến thái, giọng người đàn ông trong điện thoại
hoàn toàn không còn bình tĩnh như trước mà mang theo tức giận cùng lo
lắng quát lên, Mai đỏ hai vành mắt nhớ đến những chuyện mình vừa trải
qua cộng thêm âm thanh ồn ào của tên tội phạm cưỡng dâm khiến cho uất ức trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, Mai đột nhiên khóc lên:
– Bố, bố, con bị bắt nạt. Bố đến cứu con đi, huhu.
– Mai, con đang ở đâu? Mau nói cho bố.
– Con.. con.. huhu.
Mai vừa nói vừa khóc, cô nhìn màn đêm xung quanh, chính cô cũng không biết
bản thân đang ở chỗ nào chỉ có thể khóc càng thêm đáng thương. Nam đứng
một bên chứng kiến mọi chuyện cũng bị tiếng khóc của Mai làm cho lúng
túng, anh chưa từng gặp người con gái nào khóc nhiều như cô. Thấy Mai
ngơ ngác Nam nhịn không được đi đến gần nói:
– Cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với bố cô.
Mai nghe anh nói vậy không chút do dự đưa điện thoại cho Nam, anh lần nữa cầm lấy điện thoại bắt đầu nói:
– Cháu chào chú, cháu là dân phòng trong xã, vừa rồi đi qua gặp được con
gái chú hiện tại chúng cháu đang ở gần thôn Đông, cháu sẽ đưa cô ấy đến
gốc cây gạo đầu thôn chú đến đó đón cô ấy được không?
– Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu, tôi sẽ đến ngay.
Người đàn ông ngay lật tức trả lời Nam rồi cúp máy, giọng điệu vội vã của ông ấy đủ để thấy ông ấy rất thương con gái mình, Nam trong lòng cảm thán
rồi quay sang nói với Mai:
– Bố cô sẽ đến ngay bây giờ, phía
trước là chỗ tôi hẹn với ông ấy, chúng ta đi qua đó trước để tôi gọi
người đưa tên này lên công an, mà chắc cô cũng phải lên đó một chuyến
đấy. Được chứ?
Nam có chút ngập ngừng nói với Mai, dù sao chuyện
bản thân suýt chút nữa bị cưỡng gian đối với một cô gái mà nói thực sự
là một chuyện nhạy cảm bản thân anh sợ Mai sẽ phản đối nhưng ngược lại
cô lại vô cùng bình tĩnh khác hẳn bộ dáng khóc lóc khi nãy nói:
– Không sao, anh không nói thì tôi cũng không tha cho tên khốn này. Chúng ta đi thôi.
Giọng điệu kiên quyết của Mai khiến Nam tròn mắt, anh có chút ngạc nhiên nhìn cô gái mới vừa nãy còn khóc lóc thảm thương tôi cáo với bố hiện tại lại giống như một nữ chiến sĩ chán ghét nhìn gã đàn ông muốn hại mình. Mai
nhìn gã đàn ông bị trói dưới đất ánh mắt oán giận đạp hắn một đạp, sự
hoảng sợ cùng tuyệt vọng khi trước hóa thành phẫn nộ, cô tức giận nói:
– Tên khốn, ông mới là tên khốn, ông dám làm vậy với tôi hả? Tôi sẽ không tha cho loại người bẩn thỉu như ông đâu.
– Con chó cái, mày dám đạp ông à? Mày cứ đợi đấy, xem mày làm gì được ông.
Tên đàn ông ăn đau liền gào ầm lên, xung quanh tĩnh lặng khiến cho tiếng
hét của hắn đặc biệt vang dội, gã cứ chửi liên hồi lời nói tục tĩu không chịu được khiến Nam cũng nhịn không được tức giận cúp điện thoại quát
lên:
– Mày câm mồm cho tao, muốn nói gì đợi lên đồn mà nói.
– Mày dám báo cảnh sát?
– Mày nhìn xem tao là ai mà không dám báo.
Nam vừa nói vừa chỉ lên chiếc áo dân phòng bản thân đang mặc, gã đàn ông
lúc này mới nhìn kĩ Nam, gương mặt hắn nháy mắt tái đi có lẽ thực sự sợ
hãi mà im bặt. Mai nhìn sang Nam ánh mắt không che giấu cảm kích. Nam
không nhìn cô mà tiến đến chỗ gã đàn ông đang ngồi dưới đất, không nói
một lời kéo hắn ta dậy rồi quay sang nói với Mai:
– Cô có biết đi xe máy không?
Mai nghe anh hỏi theo bản năng nhìn về chiếc xe cũ dựng bên cạnh trong mắt thoáng ngập ngừng nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:
– Tôi biết.
– Được, vậy cô đi xe tôi với tên này đi bộ, chúng ta đi về phía trước khoảng một trăm mét là tới.
– Được.
Mai nghe anh nói không còn cách nào khác cắn môi ngồi lên xe, dựa vào những gì bản thân biết vụng về khởi động xe. Nam nhìn cô không nói gì đợi xe
lăn bánh mới kéo theo gã đàn ông đi theo.
Mười lăm phút sau tại gốc cây gạo đầu thôn Đông.
Đội trưởng Minh vừa xuống xe liền lao ngay đến chỗ Mai, cô gái nhỏ nhìn
thấy người thân lật tức đỏ mắt ôm chầm lấy bố ấm ức khóc. Đội trưởng
Minh hiếm khi lộ ra bộ dáng dịu dàng xoa đầu con gái nhẹ giọng an ủi:
– Không sao rồi, bố đây rồi.
– Huhu, bố ơi.
– Bố đây. Đừng sợ.
Đội trưởng Minh vừa vỗ lưng con gái vừa mặt lạnh nhìn về phía gã đốn mạt
bên cạnh Nam, ánh mắt tức giận của người cha khiến hắn ta nhịn không
được run sợ. Nam thoáng bất ngờ nhìn đội trưởng Minh, anh nhận ra người
đàn ông trung niên này chính là đội trưởng đội cảnh sát mà không lâu
trước đây anh gặp khi đến đó, chẳng trách khi nghe điện thoại anh lại
cảm thấy giọng nói của người kia quen như vậy, hóa ra thực sự là người
đã từng gặp, Nam cảm thán trong lòng bước đến chỗ hai bố con Mai. Nam
kính trọng gọi một tiếng:
– Đội trưởng Minh, hóa ra cô ấy là con gái anh sao?
– Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi. Vậy bây giờ có thể nói cho tôi rõ chuyện gì đã xảy ra được không?