Chương 20 - Cố vẫn tâm lí
Trong phòng họp của đội điều tra hình sự, đội trưởng Minh nhíu chặt hai
đầu lông mày, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, đôi mắt như chim ưng
nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh rải dác trên bàn. Trong ảnh là thi thể của
một cô gái, gương mặt xinh đẹp đã bắt đầu xuất hiện dấu vết phân hủy, da mặt trắng xanh bắt đầu bong chóc, nhưng cánh môi đã chuyển sang màu tím lại thấp thoáng nụ cười nhẹ nhàng, hai mắt cô nhắm nghiền tựa như đang
ngủ, cảnh tượng tương phản vừa đáng sợ vừa kì lạ, kinh dị khiến người
khác cảm thấy ớn lạnh mơ hồ. Trong phòng họp có năm người, tất cả đều im lặng, biểu cảm nặng nề, không khí có chút đè nén khiến người ta hít thở không thông.
“Bụp”
Âm thanh da thịt đập mạnh xuống mặt
bàn tựa như đạn pháo bất thình lình phá vỡ bầu không khí ấy, mọi người
đưa mắt nhìn về phía Hoàng, chỉ thấy nam cảnh sát nghiến chặt hàm răng,
ánh mắt kìm nén phẫn nộ, hai bàn tay nắm chặt đặt trên bàn vẫn còn
thoáng run rẩy. Đội trưởng Minh cũng nhìn anh, gương mặt trung niên góc
cạnh, biểu cảm lạnh nhạt nhưng ánh mắt nghiêm nghị mang theo khiển trách nhìn về phía cấp dưới. Bắt gặp ánh mắt ấy Hoàng giống như quả bóng bị
xì hơi, biểu cảm thay đổi, anh có chút yếu thế mà trầm giọng nói:
– Đội trưởng, đây là nạn nhân thứ ba rồi. Chúng ta..
“Reng.. reng..”
Âm thanh điện thoại chặn lại lời của Hoàng, cuộc họp bị xe ngang, một viên cảnh sát đi đến nhấc điện thoại:
– Alo, đội điều tra hình sự xin nghe.
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ qua nửa phút sắc mặt viên cảnh sát trở nên khẩn trương, lông mày nhíu lại vội nói:
– Tôi đã biết, chúng tôi sẽ tời đó ngay.
Đội trưởng Minh nhìn biểu cảm của cấp dưới, bằng trực giác của một viên
cảnh sát đã hơn hai mươi năm ông có một dự cảm không lành. Không đợi đội trưởng lên tiếng, viên cảnh sát lật tức báo cáo:
– Đội trưởng, tiếp tục phát hiện một thi thể nữ.
Nửa tiếng sau.
Toàn bộ người của đội điều tra hình sự có mặt tại một công trường bỏ hoang,
hiện trường phát hiện thi thể là một căn phòng trên tầng hai một tòa
biệt thự bỏ hoang trong dự án bất động sản lớn nằm ở ngoại ô thành phố.
Những dãy nhà có thiết kế hiện đại nằm nối tiếp nhau từng là mơ ước của
bao nhiêu người nhưng suốt nhiều năm qua vẫn luôn bỏ trống. Cỏ quanh khu đã mọc cao đến ngang bụng người trưởng thành, đây là nơi qua lại lí
tưởng của các con nghiện cùng những kẻ lưu manh không đứng đắn trong khu vực. Đội trưởng Minh vén dải ngăn cách, bình tĩnh tiến vào bên trong
căn nhà.
Cầu thang rộng khoảng hơn một mét vì đã bỏ hoang lâu
ngày bám đầy đất cát nên đã không còn nhìn ra hoa văn ban đầu của gạch
lát, đội hình sự lần lượt từng người đi lên trên tầng hai – nơi phát
hiện ra thi thể nạn nhân. Giữa căn phòng khách lớn trên tầng hai, cô gái mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, gương
mặt xinh đẹp hơi cúi xuống, đôi mắt nhắm nghiền bờ môi căng mọng đỏ
thắm. Cô gái ngồi đó tựa như nàng công chúa đang say giấc, nếu không
phải cô đã không còn hơi thở cùng tư thế cứng đờ thì không ai có thể
nghĩ rằng đó là một thi thể. Căn phòng vô cùng sạch sẽ khác hoàn toàn
với những nơi khác trong căn nhà, rõ ràng có người đã cố ý dọn dẹp qua
một lượt. Khi người của đội hình sự bước vào thì người của đội pháp y đã đang tiến hành kiểm tra thi thể cô gái, đội trưởng Minh nhìn quanh một
lượt rồi đi đến bên cạnh một viên pháp y, ông ấy đang lấy từ trong tay
cô gái ra một mảnh vải thô màu xanh lá.
Đội trưởng Minh nhíu mày nhìn mảnh vải, trầm giọng nói:
– Vải này..
– Giống như loại vải làm cảnh phục của các anh, có điều màu sắc này giống với màu của dân phòng hơn.
Viên pháp y bình thản nói, hai đầu lông mày đội trưởng Minh càng nhíu chặt,
ngón tay vô thức cào nhẹ lòng bàn tay đang nắm hờ. Lại là dân phòng,
trong đầu đội trưởng đột nhiên nhờ đến gương mặt của người đàn ông trẻ
mang theo nụ cười thành thật, bằng trực giác của một người cảnh sát có
kinh nghiệm ông vẫn không cho rằng người đàn ông đó là hung thủ nhưng
trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, anh ta khó tránh khỏi liên can.
Hai ngày sau.
Tiếng giày cao gót lộc cộc trên nền nhà như phá tan không khí yên lặng, trong phòng họp mọi người đều có chút mong chờ nhìn về phía cửa.
“Cạch”
Cửa phòng mở ra, một bàn tay trắng nõn xuất hiện sau đó là gương mặt xinh
đẹp của cô gái trẻ, Hoàng bất ngờ đứng bật dậy, hai mắt mở to nhìn chằm
chằm cô gái. Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người, chỉ thấy cô gái mỉm
cười tựa như đóa hoa nhìn Hoàng rồi lại nhìn tất cả một lượt, đội trưởng Minh chủ động đứng dậy giới thiệu:
– Xin giới thiệu với mọi
người đây là cô Nguyễn Ngọc Hân, cố vấn tâm lí tội phạm mới được điều
động về đội của chúng ta hỗ trợ vụ án nữ sinh đại học M. Cô ấy bắt đầu
làm việc với chúng ta từ ngày hôm nay, mọi người hãy làm quen với nhau
đi.
– Xin chào tất cả mọi người, tôi là Nguyễn Ngọc Hân, 27 tuổi, từng là bác sĩ tâm lí kiêm cố vấn tâm lí tội phạm cho sở cảnh sát X
thuộc bang Texas, Mỹ. Tôi mới trở về nước cách đây không lâu, rất vui
khi được hợp tác với mọi người.
Giọng cô gái dịu dàng mang theo ý cười nhẹ khiến mọi người ngay lật tức có thiện cảm với cô, từng người
một lần lượt giới thiệu bản thân cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một người duy nhất chưa lên tiếng. Hoàng ngồi một góc ánh mắt nhìn chằm
chằm cô gái chưa từng rời đi nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng. Người
trong đội cũng nhanh nhẹn cảm thấy khác thường, viên cảnh sát một bên
cạnh khều khều cánh tay anh cười nói:
– Này, còn không mau giới thiệu với đồng nghiệp mới đi. Thấy người ta xinh rồi nhìn chằm chằm thế hả!
Giọng nam cảnh sát mang theo trêu ghẹo khiến cho mọi người bật cười, Hân cũng cười, ánh mắt cô nhìn Hoàng mang theo dịu dàng ẩn chứa một vài cảm xúc
lạ. Hoàng nhíu mày nhìn cô, cơ hàm anh căng cứng, nhìn cô gái đối diện,
ánh mắt đầy phức tạp. Anh đứng dậy, hướng về phía cô trầm giọng:
– Xin chào.
– Xin chào, anh Hoàng, đã lâu không gặp.
– Đã lâu không gặp.
Hân mỉm cười nắm lấy bàn tay của Hoàng, hành động tự nhiên không chút ngại
ngùng, mọi người trong phòng nghe hai người nói chuyện liền đoán được họ có quen biết, liền nhiệt tình hỏi thăm. Hân khéo léo đáp lại từng người một, cô quả không hổ danh là chuyên gia tâm lí, lần đầu gặp mặt mọi
người đều nảy xinh thiện cảm với cô. Giữa những viên cảnh sát hình sự
khảng khái bỗng xuất hiện một cô gái dịu dàng xinh đẹp quả thực là vô
cùng nổi bật, cô giống như đóa hoa hồng kiêu hãnh mà đằm thắm khiến
Hoàng không thể rời mắt, trong ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi chất
chứa bao cảm xúc mà người ngoài không thể hiểu được. Đội trưởng Minh vỗ
vai Hoàng, anh quay đầu nhìn ông, chỉ thấy người đội trưởng bình thường
nghiêm túc nở nụ cười nhẹ giọng nói:
– Hợp tác thật tốt với cô ấy. Vụ án này là cô ấy chủ động xin hỗ trợ chúng ta.
– Vâng, thưa đội trưởng.
Đội trưởng Minh nhanh chóng rời khỏi văn phòng, mọi người cũng quay lại vụ
án, Hoàng được phân công hỗ trợ tài liệu về vụ án cho Hân nên khi mọi
người rời đi trong phòng họp chỉ còn lại hai người. Nụ cười trên môi Hân chưa từng tắt, cô lại gần anh, ánh mắt ngậm ý cười nói:
– Em đã trở về.
Hoàng nhìn cô, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, có chút tức giận lại có chút vui mừng đan xen, anh nghiêm mặt nhìn cô nói:
– Tôi đi lấy tài liệu cho cô, cố vấn Hân, phiền cô đợi một lát.
Nói rồi lật tức mở cửa rời khỏi phòng họp, Hân nhìn theo bóng lưng cao lớn
của anh, nụ cười trên môi cừng đờ, ánh mắt trầm xuống, cô khẽ thở dài
mang theo buồn bã cùng bất lực.