Chương 7 - Bóng đêm
Trong phòng an ninh trường đại học M
Đồng hồ điểm thời gian 10 giờ tối, tiếng tích tích phát ra từ kim đồng hồ là âm thanh duy nhất lúc này trong phòng, Sơn hai mắt hơi lim dim nhìn về phía màn hình máy tính, hắn nhếch môi dường như đang nhớ về một chuyện gì đó thú vị. Bốn khu nhà, ba mươi khung hình tất cả gần như không có người, thỉnh thoảng thoáng qua bóng của hai người bảo vệ trực cùng Sơn đang đi kiểm tra phòng ốc, ngoài trời đều đã tối đen. Bỗng ở một góc màn hình xuất hiện một cô gái, Sơn nhìn theo cô ấy, hắn ta thẳng người nhìn chằm chằm màn hình trên môi xuẩt hiện một nụ cười quải dị.
Linh chập choạng bước vào trường đại học M từ cổng sau, xung quanh không một bóng người nhưng cô ấy dường như không hề e sợ, bóng dáng siêu vẹo mở cánh cửa bước vào. Đôi chân dài bước đi trên đôi giày cao gót một cách khó nhọc, bước chân không vững dường như cô ấy có chút không tỉnh táo, trong không khí thoang thoảng mùi rượu nhạt. Tiếng chuông điện thoại phát ra xé tan màn đêm tĩnh lặng, Linh nhíu mày lấy điện thoại từ trong túi xách.
“Bộp”
Cô gái thân thể mềm nhũn ngã xuống, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô ấy, ngay sau đó bế ngang người cô gái lên đi về phía nhà kho phía sau trường. Một lát sau, một người bảo vệ già mang theo đèn đi tới, ông nhìn cánh cổng sau mở toang nhíu mày lẩm bẩm khó chịu:
– Ai lại không đóng cửa sau rồi? Chắc chỉ có bà Na đi đổ rác quên thôi, đã nói bao nhiêu lần rồi. Hừ.
Người bảo vệ già vừa khó chịu trách móc vừa nhanh nhẹn khóa cửa cánh cốc, âm thanh két két trong đêm phá lệ chói tai.
Trong nhà kho đầy bụi, cô gái mảnh mai bị đặt trên một chiếc bàn cũ, người đàn ông không để tâm đến cô mà đi về phía mấy chiếc thùng lớn trong góc, nhanh nhẹn rút ra một chiếc túi bóng đen to cùng với sợi dây thừng lớn, người đàn ông quay người đi về phía cô gái đang bất tỉnh. Gương mặt cô gái vô cùng thanh tú trang điểm vô cùng tinh xảo, nước da trắng nõn, chiếc váy ngẵn cũn không thể che hết được đôi chân dài quyễn rũ. Người đàn ông nhìn cô ấy trong mắt ánh lên một tia tàn nhẫn cùng hưng phấn, hắn ta khẽ liếm môi một cách thích thú không thương tiếc trói cứng cô gái lại. Có lẽ động tác của hắn quá thô lỗ nên dù cô gái vẫn đang trong tình trạng hôn mê vẫn nhịn không được nhíu mày phát ra âm thanh khó chịu. Gã đàn ông sung sướng cười gằn một tiếng:
– Đau sao? Đừng lo sắp tới sẽ không đau nữa. Mặc dù tôi rất ghét cô nhưng tôi sẽ không làm đau phụ nữ.
Ở cách đó không xa bên ngoài trường đại học, Nam lái xe đi tuần qua con đường tương đối vắng vẻ thường ngày, sắp tới Trung Thu thỉnh thoảng có một tốp thanh niên lái xe máy đi qua tương đối náo nhiệt. Nam lái xe chầm chầm tận hưởng một vài cơn gió nhẹ mùa thu mát mẻ khác hẳn cái nóng oi bức ban ngày, anh ngâm nga một giai điệu lạ lẫm nào đó, dáng vẻ vô cùng thư thái. Vụt qua con đường nhỏ rẽ vào cổng sau trường đại học cách đó không xa, Nam bất ngờ nhìn thấy một chiếc ví, anh vội dừng xe và nhặt nó lên. Nam tò mò nhìn bên trong, một ít tiền mặt cùng vài tấm thẻ, anh rút tấm thẻ sinh viên ra nhìn liếc qua:
– Là sinh viên đại học M, vậy thông báo cho trường là được thôi. Chậc.
Cảm thán nhẹ một câu, Nam lái xe lao đi thẳng về phía trước đi về phía xóm làng bên cạnh.
Tờ mờ sáng hôm sau
Sơn tươi cười lái xe ra bên ngoài cổng trường, bác bảo vệ già nhìn hắn cười nói:
– Về sớm thế.
– Vâng, cháu đem mấy thùng bìa cũ về cho mẹ, bán mấy cái này cũng được ít tiền đằng nào trường học cũng vứt.
– Đúng đấy, đem về đi, đằng nào cũng phải dọn. Mà buộc chặt rồi chứ?
Bác bảo vệ vừa cười vừa vỗ và chiếc thùng to đùng phía sau xe hắn, chiếc thùng hơi lún xuống phát ra âm thanh bộp bộp. Sơn cười cười nhìn ông ấy nói:
– Cháu buộc kĩ lắm rồi à. Vậy cháu về trước nhé.
– Được rồi, về đi, chú cũng chuẩn bị về rồi đây.
– Vâng.
Chiếc xe máy cũ chở theo chiếc thùng to quá khổ từ từ đi ra khỏi khuôn viên trường đi về phía đường lớn, người bảo vệ già nhìn theo bóng Sơn mất dạng lắc đầu nói:
– Thằng bé đúng là một đứa trẻ ngoan.
Sơn lái xe về đến nhà cũng đã là khoảng 5 giờ sáng, bà Nga áo mũ chỉnh tề đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy hắn gương mặt lạnh nhạt chẳng một chút biểu cảm nói:
– Về rồi đấy à? Đồ của tao để xuống kho ấy, gọn gàng vào, buổi sáng có người đến mua thì bán cho người ta.
Nói rồi liếc cũng không thèm liếc một cái đi qua người hắn, Sơn cúi đầu không trả lời bà ấy mà ôm theo thùng lớn đi về phía sau nhà. “Bịch” chiếc thùng thả mạnh xuống sàn đất khẽ rung lên, Sơn từ từ mở thùng bìa bỏ đi lớp giấy bên trên để lộ ra cô gái nhỏ bé run rẩy bên trong đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi. Cô gái bị băng kín miệng bằng băng dính, cả người bị trói cứng không thể cử động dù chỉ là một ngón tay để mặc cho người ta sắp xếp, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng hiện tại trở nên nhem nhuốc bẩn thỉu, váy ngắn co lên để lộ ra quần lót bên trong, cô gái trợn trừng mắt nhìn hắn giống như nhìn tên biến thái. Sơn nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô ấy nói:
– Cô tỉnh rồi sao. Tốt lắm, đợi em gái tôi đi học chúng ta sẽ bắt đầu.
Mặc cho âm thanh yếu ớt như có như không của cô gái phát ra từ cổ họng, Sơn mỉm cười vui vẻ đem đống bìa cứng một lần nữa che kín người cô sau đó đóng cửa nhà kho thản nhiên đi về phía căn phòng cũ của mình. Vẫn căn phòng cũ kĩ và ẩm thấp ấy, bên trong chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo bằng sắt rẻ tiền sơn màu xanh đã có vài chỗ rỉ sét, một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế nhựa cũ, nền đất, không gian chật hẹp hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài to lớn như con gấu của Sơn. Hắn ta đi đến chỗ chiếc giường nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên để lộ ra một cánh cửa nhỏ bị khóa kín, hắn ta thản nhiên mở cánh cửa để lộ ra gương mặt kinh dị bên trong. Sơn nhếch môi cười, hắn đưa tay vuốt ve chiếc bình một cách si mê nói:
– Chút nữa, anh đưa bạn đến chơi với em được không? Cô ấy là học trò của em đấy, chút nữa anh để hai người gặp nhau nhé. Đợi một chút, đợi em gái anh đi học đã.
Hắn tự mình lẩm bẩm với chiếc bình giống như một gã điên, gương mặt bên trong bình vẫn giữa một nụ cười quỷ dị, méo mó. Sắc trời dần sáng rõ, phía xa cũng bắt đầu truyền đến tiếng va chạm đồ đạc, Sơn liếc nhìn thời gian trong điện thoại, em gái hắn chắc đang chuẩn bị bữa sáng trước khi đi học. Sơn thoải mái cười một tiếng với chiếc bình bên dưới, cẩn thân đóng cánh cửa che đi nụ cười của cô gái, sắp xếp mọi thứ trở lại bình thường xong xuôi hắn ta thản nhiên thay quần áo nằm trên giường. Trên gương mặt thô kệch vẫn giữ nụ cười thích thú, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trần nhà mục nát, hai tay đan vào nhau trong cổ họng còn ngâm nga một giai điệu kì lạ không ai biết.
Khoảng 6 rưỡi sáng, em gái Sơn lững thững đến trường, mặc dù căn phòng của hắn ở sâu tận bên trong vườn nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh két két của chiếc cổng cũ cùng tiếng con chó nhà hàng xóm kêu ầm lên mỗi khi em gái hắn đi qua, Sơn nhếch môi cười thích thú bật dậy từ trên giường, hắn mở cửa ôm theo chiếc bình đã được phủ kín đi về phía nhà kho cách đó không xa.
11 giờ trưa
Trong căn nhà kho cũ nồng nạc mùi máu tanh, Sơn nở một nụ cười thỏa mãn ngồi bệt trên nền đất, hắn ta sung sướng nhìn con dao trong tay sau đó vớt lấy chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông bên cạnh thản nhiên nhấc điện thoại. Trong giọng hắn dường như còn mang theo ý cười:
– Nam à.
– Anh Sơn, anh có ở trường không? Em nhặc được đồ của sinh viên trường anh em gửi anh trả lại cho người ta.
– Ồ, bây giờ tôi không ở trường.
– Vậy à. Thế thôi để em nhờ bảo vệ trường vậy. Thế nhé.
Sơn không trả lời, hắn khẽ liếm môi, ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc túi đen cách đó không xa. Cái nắng nóng oi bức làm cho mùi máu càng nổng, không khí như muốn nghẹn lại, Sơn đứng dậy, phủi đi lớp bụi trên quần nhìn xung quanh một hồi. Hắn chậc lưỡi một cách bất đắc dĩ than vãn:
– Thật bừa bộn, lần sau không nên làm ở nhà.