Chương 17 - Áo đồng phục
Qua ngày nghỉ lễ ngắn ngủi mọi người lần nữa lao vào cuộc sống bận rộn,
điện thoại reo, Liên một bên vẫn liên tục gõ trên bàn phím máy tính một
bên liếc nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, vội vàng khẹp điện thoại giữa má phải và vai cô nhẹ giọng trả lời:
– Mẹ ạ, mẹ gọi con có chuyện gì vậy?
Bên kia liền truyền đến giọng nói khàn đặc của người phụ nữ:
– Liên à, con ơi..
– Vâng, có chuyện gì mẹ nói đi ạ.
Cô gái vẫn nhìn chăm chăm màn hình tiếp tục nói, âm thanh gõ phím lạch
cạch khiến người ở đầu dây bên kia thoáng im lặng, đợi một lát vẫn không có tiếng trả lời Liên nhận ra có chút khác lạ liền dừng lại công việc,
nghiêm túc cầm lấy điện thoại, giọng cô trầm hẳn xuống:
– Mẹ!
– Liên à, bố con.. bố con bị tai nạn.
– Mẹ nói gì cơ?
Đáp lại tiếng nói kinh ngạc của Liên là âm thanh nức nở của người mẹ, tiếng khóc của bà làm trái tim Liên nhói lên, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay cầm
điện thoại thoáng run lên nhè nhẹ. Mất khoảng một phút để trấn tĩnh,
Liên khàn khàn hỏi:
– Bố có làm sao không mẹ?
– Bố con.. Liên, con về nhà đi.
Trước mắt Liên như tối sầm, trái tim như chết lặng, nước mắt rơi trên gò má
cô gái trẻ mà ở đầu dây bên kia tiếng khóc của mẹ cũng ngày càng lớn.
Lòng cô nảy sinh sợ hãi cùng đau đớn tột bậc, quản lí nhìn trạng thái
của cô thoáng nhíu mày đi đến. Chị ta nhẹ giọng hỏi cô:
– Có chuyện gì vậy em?
– Chị, chị ơi.
– Ừ, có chuyện gì vậy? Gia đình có việc gì sao?
Lời hỏi thăm của người khác khiến Liên không còn cầm được nước mắt, cô òa
lên nức nở khiến đồng nghiệp xung quanh tò mò nhìn sang, quản lí cũng
thoáng bất ngờ đến ngây người. Mọi người im lặng nhìn nhau, chỉ thấy cô
gái trẻ níu tay quản lí của mình nấc lên từng tiếng nghẹn ngào nói:
– Chị ơi, em phải về nhà ngay bây giờ. Bố em, bố em.. hức.. bị tai nạn.. hức..
Tuy Liên chưa nói hết câu nhưng chỉ dựa vào phản ứng của cô mọi người cũng đoán được phần nào, quản lí vỗ vai cô an ủi:
– Được rồi, em mau về đi. Đi đường cẩn thận.
– Vâng.
Liên vội vàng cầm theo túi xách cùng điện thoại chạy như bay rời khỏi công
ty, bắt vội một chiếc taxi bên đường quay về kí túc xá. Nhà Liên cách
thành phố này hơn một trăm cây số tại một tỉnh lẻ Đông Bắc, muốn trở về
nhanh nhất chỉ có thể đi taxi. Vội vàng về kí túc xá lấy tiền và một ít
hành lí, đặt gấp một chuyến xe liên tỉnh, cô gái trẻ nóng lòng quay trở
về nhà. Tài xế nhìn cô gái vẫn đang khóc nức nở ở ghế sau nhịn không
được an ủi vài lời:
– Cô gái không biết cháu có chuyện gì nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, sắp đến nơi rồi cháu lau nước mắt đi.
Liên ngẩng đầu nhìn người tài xế trung niên qua gương xe, đôi mắt đỏ hoe của cô hơi sững lại, hít một hơi thật sâu nhận lấy khăn giấy từ tay ông ấy
nhẹ giọng nói cảm ơn. Chiếc xe băng băng trên con đường quốc lộ rộng rãi rồi lại đến những con đèo lắt léo, rệu rã qua 6-7 tiếng đồng hồ cuối
cùng cũng đã đến thị trấn của Liên.
Buổi tối tại khu kí túc xã nữ đại học M.
Sơn đứng trong một góc tối lặng lẽ quan sát những nữ sinh qua lại, không
thấy bóng dáng của người cần tìm trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia
nóng nảy, điếu thuốc trên tay cháy gần hết, Sơn không do dự vứt nó xuống đất rồi dẫm mạnh, đốm lửa chỉ trong nháy mắt biến mất chỉ để lại một
tàn thuốc đen xì. Bất thình lình một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Sơn, hắn
bình tĩnh quay đầu lại nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt lạnh nhạt
trong bóng tối tựa như con sói, dì quản lí tay cầm phích nước nóng nhìn
hắn ngạc nhiên hỏi:
– Cậu Sơn đấy à? Làm gì ở đây thế?
– Nay cháu trực vừa rội tiện đường qua đây nên dừng lại hút điếu thuốc. Cô đi đâu về thế?
– Tôi đi lấy nước. Cậu hút ít thuốc thôi, mấy cậu trẻ bây giờ không biết bảo vệ sức khỏe gì cả.
– Vâng.
Dì quản lí nhìn anh rồi chầm chậm đem theo phích nước của mình đi về phía
kí túc xá, Sơn lẳng lặng đứng đợi đến hơn 9 giờ tối vẫn không thấy bóng
dáng của Liên đâu, hắn bực bội quay người rời khỏi.
Mấy ngày tiếp theo Liên vẫn không quay lại Sơn cuối cùng cũng tìm hiểu được chuyện cô về quê lo tang sự của bố, hắn cười lạnh âm thầm tính toán mọi chuyện
trong lòng. Nam một thân quần áo lấm lem bước vào vỗ vai Sơn, hắn nhíu
mày lùi lại nghiêm giọng nói:
– Người cậu bẩn như thế đừng có đụng vào tôi.
– Hì hì, anh càng ngày càng khó tính.
Nam cười xòa đáp lại nhưng cũng nhanh nhẹn nhích người cách xa người Sơn
rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, anh tự nhiên rót hai cốc trà đá mát lạnh
đặt trên bàn rồi cười gọi:
– Ngồi uống nước đã anh, dạo này em lu bu quá anh em mình không có thời gian gặp nhau, mấy hôm nữa đi uống bia đi.
– Mấy hôm nay không thấy cậu ở chỗ đội dân phòng.
– Đang là đổ trần tầng một, bận xây nhà nên em xin nghỉ mấy hôm nay rồi.
Nam cười nói rồi nhìn về phía mấy người thợ xây ở phía sau, nhìn căn nhà
đang dần hoàn thiện trong mắt anh chứa đầy ý cười. Sơn im lặng quan sát
anh ấy rồi lại nhìn về phía chiếc áo dân phòng treo trên móc cách chỗ họ không xa, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất. Nam
quay lại nhìn Sơn hỏi:
– Mà anh đến tìm em có chuyện gì thế?
– Không có gì, có cần tôi giúp gì không?
Sơn nhàn nhạt nói, Nam cho rằng hắn ta quan tâm đến mình nên lấy làm vui vẻ lắm, anh cười nói:
– Không cần đâu anh, anh còn đến trường mà. Em lo được.
– Ừ.
Nghe Nam nói Sơn cũng không nói nữa, mục đích của hắn hôm nay cũng không
thực sự đến để giúp Nam. Hai người dăm ba câu nói chuyện thì có người
gọi Nam, anh đặt cốc nước xuống bàn quay sang nói với Sơn:
– Anh ngồi uống nước, em chạy lại chỗ anh em thợ xây một cái.
– Được rồi, cậu cứ đi đi.
– Đừng có về đấy, tí nữa anh em đi uống bia.
Sơn cười nhạt coi như đáp ứng Nam, lúc này anh mới chạy đi, đợi người rời
khỏi Sơn liền đứng dậy lại gần giá treo quần áo, hắn nhanh nhẹn đưa tay
xé chỗ ống tay áo rách một mảnh lớn, nắm chắc mảnh vải trong tay Sơn hài lòng nhếch môi cười.
Bỗng một giọng nữ thánh thót mà lạnh lùng
vang lên bên tai Sơn, hắn ta quay người lại liền nhìn thấy gương mặt non nớt của thiếu nữ nhìn hắn không mấy thân thiện, em gái Nam nhìn chằm
chằm Sơn, nói:
– Anh đang làm gì ở đây?
Sơn mỉm cười hiền lành nhìn cô bé, thân thiện như một người anh trai trả lời:
– Anh đến thăm anh trai em. Na mới đi học về à?
Na liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn hai cốc nước trên bàn, gương mặt thiếu
nữ vẫn còn vương nét trẻ con hơi phớt hồng vì nắng nóng, biểu cảm vẫn
còn hơi khó chịu dường như không chào đón sự có mặt của Sơn tại nơi này. Sơn mỉm cười bỏ qua thái độ của cô bé, hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế
nhìn cô bé với anh mắt hiền lành:
– Na học lớp 12 rồi nhỉ. Chuẩn bị thi đại học, em muốn thi vào trường nào?
– Đó không phải chuyện của anh.
– Ồ!
Đáp lại câu trả lời thoang thoảng mùi thuốc súng của Na là giọng điệu thản
nhiên của Sơn, hắn cười cười cầm cốc trà đá nhấp một ngụm mát lạnh rồi
khà lên một cách khoái trá, âm thanh của hắn khiến cho sắc mặt của Na
vốn đã không tốt lại càng hậm hực. Cô bé nhăn mày liếc nhìn hắn một cách hằn học, nếu ánh mắt có thể nói chuyện vậy thì giờ này chắc chắn nó
muốn nói hai từ cút đi với Sơn. Đúng lúc này Nam đi vào nhìn thấy thái
độ của em gái liền thở dài vỗ vỗ đầu cô bé:
– Em lại khó chịu gì với anh ấy rồi. Anh Sơn sang chơi em phải lễ phép chứ!
– Hừ. Em đi nấu cơm.
Cô bé nói rồi rời khỏi Nam bất lực nhìn em gái rồi lại cười hối lỗi với
Sơn, anh cũng hiểu sao em gái hoạt bát thân thiện với tất cả mọi người
chỉ trừ có Sơn, khi còn nhỏ Na cũng rất thích chơi với Sơn nhưng không
biết từ khi nào mà cô bé dần xa lánh hắn, đã nhiều năm Na dường như càng ngày càng ghét Sơn nhưng hắn ngược lại dường như rất thích cô bé. Sơn
nhìn theo bóng Na, hắn ta ngược lại không hề tức giận mà còn cười:
– Không sao, tôi không trách cô bé.
– Con bé trẻ con quá.