Chương 51: Hồi kết
– Đúng ý mẹ chưa, hai người đàn bà đáng chết này thực sự chết rồi này. Mẹ vui vẻ không?
– Mày, mày..
Sơn nhìn gương mặt sợ hãi của mẹ ruột, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy thỏa mãn như vậy. Sơn nở nụ cười một cách vô cùng vui vẻ:
– Tôi nhìn ra mẹ đang thực sự kích động nhỉ mẹ thân yêu của tôi.
– Mày là con quỷ, cút đi.
– Tôi trước giờ không phải vẫn luôn là con quỷ ngu xuẩn trong mắt mẹ sao?
Sơn thu lại nụ cười, cả gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn bà Nga bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đen thăm thẳm dường như thoáng qua một tia buồn bực không rõ. Hắn hậm hực như một đứa trẻ, hai mắt nhìn chằm chằm bà Nga mà nói:
– Tôi vẫn luôn không hiểu được bản thân đã làm gì mà khiến bà chán ghét tới như vậy. Rõ ràng tôi cũng do bà sinh ra.
Bà Nga nhìn chằm chằm hắn không lên tiếng, ánh mắt nhìn hắn không một chút cảm xúc, Sơn nhìn rõ biểu cảm của bà ta chỉ cười nhạt, hôm nay hắn thực sự muốn có câu trả lời từ người đàn bà này cho tất cả những gì hắn phải chịu đựng trước đây. Sơn tiến lại gần bà Nga, lần này bà ấy không lùi lại mà chỉ nhìn hắn chằm chằm. Giọng Sơn nhẹ nhàng và nhạt nhẽo:
– Từ nhỏ tới lớn bà chưa từng đối xử nhẹ nhàng với tôi, lúc đầu tôi nghĩ là do bố tôi bỏ đi nên bà chút hết đau khổ lên đầu tôi nhưng rõ ràng con bé kia cũng là con của ông ta cơ mà. Tại sao lại chỉ có mình tôi chịu sự đày đọa của bà?
Bà Nga ngước mắt nhìn Sơn, ánh mắt mang theo sự khinh miệt hỏi:
– Mày nghĩ vì sao? Mày cho rằng tao đang đối xử bất công đúng không?
Sơn nhìn bà ta, ánh mắt rõ ràng như đang đáp trả những lời bà ta nói. Bà Nga cười lạnh đáp:
– Đúng như vậy thì đã sao? Mày không soi gương sao, mày thấy mày và con bé có điểm nào giống nhau không?
– À, đúng rồi. Con bé giống bố còn tôi thì không? Nhưng tại sao? Tôi giống bà.
Đồng tử bà Nga co lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sơn, giọng nói chợt trở nên cay nghiệt:
– Câm mồm, đừng nói mày giống tao. Không giống, không hề, mày không hề giống tao, mày giống thằng cha cầm thú của mày kìa.
– Bà..
Sơn định phản bác lời bà ta nói nhưng như chợt nghĩ đến chuyện gì đồng tử hắn chợt co lại không dám tin nhìn về phía bà ta, cả người hắn chợt run rẩy lùi lại một bước. Bà Nga lạnh lùng nhìn hắn tiếp tục nói:
– Mày biết lý do rồi chứ? Mày không phải tao tình nguyện sinh ra, mày cùng không phải con của chồng tao mà chỉ là một thứ nghiệp chướng mà thôi. Còn mơ tưởng tao đối xử tốt với mày.
Bà Nga nói với giọng chứa đầy căm phẫn:
– Mày chính là thứ tai tinh. Chỉ cần nhìn thấy mày tao sẽ nhớ đến quãng thời gian đau khổ ấy, thằng bố mày cũng chính là anh họ tao, chính nó đã cướp đi hạnh phúc cuộc đời tao còn để lại thứ con hoang như mày. Mày con muốn so sánh với con gái tao, mơ tưởng, lũ đàn ông chúng mày đều là bọn khốn nạn.
– Nếu như thế bà còn sinh tôi ra làm gì? Chính bà cũng là kẻ không ra gì, ăn nằm với anh họ còn sinh ra tôi, bây giờ còn tự coi mình là nạn nhân à.
Sơn không thể ngờ lí do thực sự bản thân luôn bị mẹ ruột miệt thị lại kinh khủng như vậy, có lẽ chính vì nguyên nhân cận huyết nên hắn mới mang dáng hình xấu xí như vậy, có lẽ chính dòng máu loạn luân ấy khiến hắn trở thành một con quỷ như hiện tại, nhưng hắn cũng đâu có lựa chọn được sinh ra, chính người đàn bà trước mặt đã sinh ra hắn và cũng chính bà ta một tay đẩy hắn đi đến bước đường cùng. Nỗi oán hận sâu sắc trong hắn bùng lên tựa như một ngọn lửa, Sơn oán độc nhìn về phía bà Nga mà đay nghiến:
– Chính bà là người hư hỏng tại sao tôi lại phải chịu sự trừng phạt này. Chính bà sinh ra tôi, chính bà cũng là ác quỷ.
– Mày nghĩ tao muốn sinh ra thứ nghiệt chủng như mày sao. Tao hận không thể bóp chết mày nhưng thằng bố mày luôn giám sát tao, chỉ cần tao phá thai lão sẽ tiếp tục cưỡng hiếp tao, mày nghĩ tao muốn như vậy sao? Mày cũng ghê tởm như thằng bố mày vậy.
– Đừng ngụy biện.
Sơn gần như phát điên, hắn nhớ đến người bác họ nát rượu đã chết từ rất lâu, một hình bóng mơ hồ trong tâm trí, hắn không nhớ rõ hình dáng ông ta ra sao nhưng trong kí ức ông ta dường như là người duy nhất chưa từng đánh chửi hay miệt thị hắn. Thật nực cười, dòng kí ức mỏng manh khiến Sơn đột nhiên cười phá lên, ánh mắt vằn đỏ nhìn bà Nga đầy oán độc, bất thình lình đẩy ngã bà ta trên đất. Bàn tay thô to tóm chặt lấy cần cổ già nua của người đàn bà bóp mạnh, miệng liên tục chửi mắng:
– Bà chính là đồ độc ác, tôi phải giết bà, giết bà.
Bà Nga bị con trai đè trên đất bóp cổ không thể chống trả, gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím tái chỉ có thể phát ra một vài âm thanh bất lực. Bàn tay của người đàn bà bấu chặt lấy Sơn cố gỡ tay hắn ra nhưng tay hắn giống như gọng sắt dính chặt vào cổ bà ta cứng rắn vô cùng.
Khi người của đội hình sự tới nơi chỉ thấy hình ảnh hai người đàn bà nằm bất động quần áo đã nhuộm đỏ, trên đất khắp nơi toàn là máu, mà Sơn lúc này đã đè cứng trên người mẹ hắn hai tay vẫn đặt trên cổ người đàn bà miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa còn bà Nga đã nằm yên bất động không rõ sống chết. Đội trưởng Minh nhìn cảnh tượng kinh hoàng hét lớn, bắn thẳng một phát súng chỉ thiên rồi chĩa về phía Sơn;
– Sơn! Dừng lại, buông bà ấy ra!
Tiếng hét giống như hồi chuông cảnh tình Sơn, hắn giật mình nhìn xuống, gương mặt bà Nga đã tím đen hai mắt trợn trừng như muốn lòi khỏi hốc mắt lưỡi cũng lè ra ngoài trông vô cùng kinh dị, người rõ ràng đã sớm không còn hơi thở. Hắn rũ mí mắt không rõ cảm xúc là hài lòng hay đau sót, Sơn hừ lạnh một tiếng, buông tay rời khỏi cổ bà ta, đội trưởng Minh lại hét:
– Đứng dậy!
Hắn giống như một con rối từ từ đứng dậy quay lưng về phía cảnh sát, hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ từ bỏ phản kháng. Đội trưởng Minh cảnh giác nhìn hắn rồi gật đầu nhìn về phía Hoàng. Trong giây lát hai người trao đổi ánh mắt Hoàng hiểu ý cùng với một cảnh sát nữa từ từ tiếp cận Sơn. Khi hai người chỉ còn cách Sơn độ hai bước chân thì đột nhiên hắn giống như phát điên nhào về phía con dao phẫu thuật trên đất.
Đoàng! Đoàng!
Âm thanh súng lạnh lùng liên tiếp vang lên, Sơn ngay lật tức bị Hoàng đè xuống đất, trên cánh tay cùng bắp chân hắn đầy máu, rõ ràng đã trúng đạn. Gương mặt hắn lạnh tanh không chút biểu cảm như thể người bị bắn người bị đè dưới đất không phải mình. Đội trưởng Minh bước tới nhìn xuống gã đàn ông cao to, giọng lạnh lùng:
– Chống cự vô ích, anh đã bị bắt vì hành vi giết người.
Sơn ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt vô hồn tựa như tìm thấy tiêu điểm, hắn đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, giọng khàn khàn:
– Tôi không chống cự.
Đội trưởng Minh nhìn nụ cười trên mặt hắn mãi cho đến khi người bị áp giải đi vẫn không lên tiếng. Mọi chuyện đã kết thúc.
Hai tháng sau.
Sơn thừa nhận mọi tội trạng mà bản thân gây ra, hắn bị kết án tử hình ngay sau đó, vì tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án nên hắn sẽ bị hành hình 1 năm ngay sau khi kết thúc phiên tòa. Còn Mai sau khi được giải cứu tuy tính mạng được đảm bảo nhưng tử cung đã bị tổn thương nặng nề khiến cho cô mất đi khả năng làm mẹ, cùng với tổn thương tâm lí nặng nề khiến Mai rơi vào khủng hoảng, đội trưởng Minh cùng vợ quyết định từ chức đưa con gái định cư ở nước ngoài chữa bệnh. Hoàng tạm nhận chức đội trưởng thay đội trưởng Minh sau được bổ nhiệm lên chính thức sau hai năm.
Vụ án mặc dù đã khép lại nhưng nỗi đau của người ở lại là mãi mãi giống như liều thuốc độc đục khoét trái tim họ. Trên thế giới này, mỗi một tội ác đều là vĩnh viễn bởi những hậu quả nó để lại giống như vết dao cắt trên tấm gỗ, mãi mãi không thể nào xóa bỏ.
Kết thúc “Con mồi và thợ săn” thật hy vọng có người sẽ thích nó