Chương 36: Cái chết của Nam 2
– Đội trưởng Minh có tin lời anh ta không?
– Mọi kết luận đều cần có chứng cứ, tôi chỉ tin chứng cứ.
– Đúng vậy, lời anh ta nói đều có nhân chứng. Rất rõ ràng cũng rất đáng sợ. Một người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể ghi nhớ mạch lạc mọi chuyện như vậy. Rõ ràng đến cả từng phút từng giờ, chưa kể đến trông anh ta còn vô cùng thong dong một cố vấn tâm lí như tôi cũng không đảm bảo làm được xuất sắc như vậy.
Hân lạnh mặt nhìn người đàn ông thô kệch bên trong phòng, sắc mặt thành khẩn của hắn ta lúc này khiến toàn thân cô rét lạnh, không xét đến vụ án chỉ bằng những biểu hiện gần đây của Sơn cũng đủ để kết luận hắn có vấn đề về tâm thần, người như vậy là tội phạm vậy thì chính là loại tội phạm biến thái không những thế còn đặc biệt thông minh và khó nắm bắt.
– Đồng chí Hân, chú hiểu suy nghĩ của cháu. Hắn ta nhất định có vấn đề nhưng quan trọng là hiện tại chúng ta chưa thể bắt thóp được hắn.
– Cháu từng tìm hiểu về quá khứ của hắn, báo cáo cháu để trên bàn. Đội trưởng Minh, người như Sơn, nếu muốn phá vỡ phòng tuyến của hắn thì chỉ có thể bắt đầu từ đó.
Hai ngày sau.
Nam đã mất tích được hai ngày khiến cho đội hình sự càng rối rắm, áp lực khiến đôi mắt đội trưởng Minh ngày càng nhiều tia máu, ông gần như chẳng thể chợp mắt. Sơn vừa được thả ra sau 48 tiếng thẩm vấn, dù vậy tinh thần hắn vẫn vô cùng tốt trái ngược hoàn toàn với vẻ mệt mỏi của cảnh sát, thật sự khiến người ta căm tức. Hắn mang theo nụ cười chiến thắng dừng lại trước mặt đội trưởng Minh, hắn nhướng đôi lông mày thô dậm ánh mắt mang theo thách thức nhìn ông:
– Ôi, đội trưởng Minh làm việc vất vả quá, ông cũng lớn tuổi rồi nhớ nghỉ ngơi điều độ nhé, tôi nghĩ mọi người sắp bắt được hung thủ rồi đó.
Đội trưởng Minh không biểu cảm nhìn đôi tay sần sùi đang đặt trên vai mình rồi lại nhìn gương mặt đối diện:
– Anh nói đúng, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, tôi nhất định sẽ sớm bắt được tên khốn giết người ấy.
– Ha!
Sơn cười nhẹ rồi bĩu môi đầy khinh bỉ nhìn đội trưởng Minh cùng mấy viên cảnh sát phía sau, hắn cúi sát tai đội trưởng giọng cợt nhả:
– Vậy chúc đội trưởng sớm thực hiện được chuyện đó.
Dứt lời liền ngông nghênh rời khỏi đồn cảnh sát, thái độ của hắn khiến máu nóng trong người Hoàng sôi sục, anh nắm chặt tay để ngăn bản thân kích động, đội tay cũng vì thế mà nổi lên gân xanh. Đúng lúc này một viên cảnh sát khác hớt hải chạy vào, âm thanh bất chợt của cánh cửa khiến mọi người không khỏi hướng sự chú ý về phía anh ta, viên cảnh sát vội vàng thông báo:
– Đã tìm thấy Nam.
Tại bờ sông.
Người của đội hình sự đã có mặt tại bờ sông nơi tìm thấy thi thể Nam, không khí u ám và nặng nề, đội trưởng Minh nhìn chằm chằm thi thể trương phềnh xanh tím đã không còn nhìn rõ hình dạng trước mặt lồng ngực không khỏi thiết chặt, cảm giác vô lực lan tràn khắp cơ thể ông.
– Cậu ta được tìm thấy khi nào?
– Buổi sáng người dân trong làng ven sông ra thu lưới đánh cá thì phát hiện, chân của anh ta bị mắc vào lưới cá.
– Pháp y nói sao?
– Người chết ít nhất được 36 tiếng rồi.
Hoàng nhíu mày nói ra đánh giá sơ bộ của pháp y, đội trưởng Minh thở ra một hơi, khói thuốc theo đó tản ra tạo thành một làn khói mỏng, trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc. Nicotine trong thuốc lá khiến dây thần kinh bớt căng thẳng những chẳng thể giải quyết tâm sự ngổn ngang trong lòng người. Đội trưởng Minh nhìn đội pháp y đang bận rộn cách đó không xa với thi thể xám xịt của Nam trong lòng không khỏi nặng nề thở một hơi, một thanh niên tốt cứ như vậy mang theo oan ức rời đi, hy vọng cậu ấy là nạn nhân cuối cùng trong chuỗi án mạng này.
– Đội trưởng, tại nhà Nam phát hiện manh mối mới.
– Đến nhà nạn nhân.
Tại nhà Nam.
Nhóm người đội trưởng Minh tiến vào khiến hàng xóm xung quanh không khỏi tò mò, mấy bà cô nhìn họ bằng đôi mắt hóng chuyện chỉ thiếu điều muốn túm mấy người lại để hỏi. Âm thanh thì thầm bàn tán khiến cô em gái Nam cau có khi mở cổng, cô bé chỉ độ khoảng 16-17 vóc người mảnh khảnh, nước da hơi ngăm, gương mặt nhỏ nhìn họ với ánh mắt kiêng dè cẩn thận mở cổng. Người nhà Nam vẫn chưa biết về cái chết của anh. Cô bé nhìn đội trưởng Minh dè dặt hỏi:
– Chú cảnh sát, chú tìm thấy anh cháu rồi ạ?
Nhóm người đội trưởng Minh nhìn cô bé ngây thơ trong lòng không khỏi thương tiếc, họ nhìn thấy trong mắt nhau những cảm xúc tương tự, mọi người nhất thời không ai lên tiếng. Đội trưởng Minh phá vỡ im lặng:
– Tìm thấy anh cháu rồi. Hiện tại cháu dẫn chú vào phòng anh cháu một chút được không? Bọn chú cần tìm một vài thứ.
– Chú cảnh sát, anh cháu không giết người đâu. Anh cháu là người tốt, anh ấy sẽ không hại người.
Cô bé nghe thấy cảnh sát muốn khám nhà thì hoảng loạn bào chữa cho người anh trai xấu số, trong suy nghĩ của em anh trai nhất định bị oan.
– A!
Đúng lúc này từ trong nhà truyền đến tiếng hét thê lương của phụ nữ, cô bé hốt hoảng ngay lật tức quay đầu chạy vào nhà miệng không ngừng gọi mẹ. Nhóm người đội trưởng Minh ngay lật tức hiểu chuyện, đội trưởng Minh khẽ thở dài đem theo mấy người đẩy cửa theo chân cô bé tiến vào trong nhà.