Chương 35: Cái chết của Nam 1
Đội trưởng Minh nhìn nụ cười thân thiện của thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết trước mặt không hiểu sao có chút khó chịu, thiếu nữ nhìn ông, nụ cười trước mặt lại càng sâu, giọng nói mềm mại dù không cố ý làm bộ nhưng cũng khiến người khác nảy sinh thiện cảm:
– Anh trai cháu vừa ra ngoài mua bánh cho cháu một lát nữa mới về, các chú đợi anh cháu chút nhé.
– Ra ngoài mua bánh?
– Vâng ạ.
Thiếu nữ không chút do dự ngay lật tức trả lời, đội trưởng Minh nhìn cô bé:
– Nếu vậy sao khi nãy cháu không nói với mẹ.
Đôi mắt sắc bén của viên cảnh sát cùng với câu hỏi đột ngột khiến thiếu nữ thoáng sững người trong giây lát, nụ cười cũng ngừng lại trên gương mặt ngây thơ nhưng ngay sau đó cô bé lật tức thay đổi, thiếu nữ thở dài và tiếp tục nói:
– Mối quan hệ giữ mẹ và anh trai không tốt, cháu rất thích anh ấy nhưng mẹ cháu không muốn cháu lại gần anh. Vậy nên những chuyện như thế này cháu vẫn luôn giấu mẹ, cháu không muốn mẹ cháu càng ghét anh cháu.
Nhìn vào thái độ của người mẹ trước đó cùng với biểu cảm bất đắc dĩ và buồn bực trên gương mặt non nớt của thiếu nữ, dường như tất cả mọi thứ đều là bằng chứng chứng minh tất cả những gì cô bé nói là thật, ngay cả người thường xuyên tiếp xúc và hiểu rõ về hoàn cảnh gia đình nhất ở đây là Hân cũng không một chút nghi ngờ duy chỉ có đội trưởng Minh, trực giác của một viên cảnh sát lâu năm khiến ông không thật sự tin tưởng ai đó, cảm giác khác lạ trong lòng ông không thay đổi.
– Anh cháu đi lâu chưa?
– Mới đây thôi ạ. Anh cháu lo cháu thức khuya sẽ đói nên muốn đi mua bánh mì kẹp cho cháu.
– Gọi anh cháu về đi.
– Vâng.
Thiếu nữ ngoan lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn, đội trưởng Minh nhìn lướt qua màn hình điện thoại nhưng chỉ thấy một vài đoạn nhỏ chứa nội dung đơn giản “Có người đến tìm anh, anh trai mua bánh mì cho em xong thì nhanh về đi”, nhìn số lượng tin nhắn lướt qua có vẻ hai anh em nhà này cũng không phải giống như người ngoài nói là căm ghét nhau. Đội trưởng Minh hơi nhíu mày, không hiểu trong trong lòng giống như lửa đốt.
Tại một không gian khác, Sơn thảnh thơi nhìn mặt nước đầy gợn sóng, trên mặt hắn là một nụ cười đầy thỏa mãn, qua một phút đồng hồ liền quay người nhanh chân rời khỏi. Gió đêm thổi không ngừng, bóng tối giống như nuốt chửng mọi sự sống, trong dòng nước sông lạnh lẽo, cơ thể người đàn ông không ngừng cố gắng vùng vẫy tứ chi căng cứng, nước từ mũi, miệng tràn vào cơ thể. Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, căm hận và đau đớn mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí người đàn ông, chỉ trong vài phút ngắn ngủi Nam cảm nhận rõ sự sống của bản thân đang dần mất đi cùng với dòng nước lạnh thấu xương, giọt nước mắt vô vọng trào ra ngay lật tức hòa cùng nước sông tanh tưởi, giây phút cuối cùng trong đầu anh vô thức nhớ về những ngày tháng tươi đẹp cùng người yêu dấu và niềm hạnh phúc khi biết về đứa con chưa chào đời, mọi cảm xúc cuối cùng hóa thành nỗi tiếc nuối một đời. Đến cuối cùng thì khát vọng sống sót cũng không thể chiến thắng hiện thực tàn nhẫn, cơ thể anh dần chìm xuống, mặt sông dần tĩnh lặng trong nháy mắt chỉ còn lại một vài bọt nước lăn tăn.
Sơn men theo đường mòn chạy như bay, đường núi gập ghềnh đối với hắn chẳng khác nào đường nhựa bằng phẳng. Con đường tắt thẳng đến đường lớn cách xóm làng của hắn khoảng 5 km được hắn vô tình phát hiện từ năm còn là một thiếu niên trong một lần săn thú rừng. Đúng vậy, hắn đơn độc săn thú hoang nhỏ trong rừng từ khi còn là một đứa trẻ, việc săn thú kì lạ đối với người dân ở đây hiển nhiên lại trở thành thú vui của một kẻ lập dị là hắn. Sau ngần ấy năm thời gian hắn hiểu rõ ngọn núi này còn hơn cả những người sống gần đây, từng tấc đất ở đây đã khắc sâu vào tâm trí hắn đến nỗi dù có nhắm mắt hắn của có thể đi một cách chính xác.
Mười lăm phút trôi qua, tiếng xe máy xuất hiện phá vỡ dòng suy nghĩ của đội trưởng Minh. “Két” – cánh cửa mở ra, mọi người đều hướng mắt về phía đó, người đàn ông cao to dắt chiếc xe cà tang, hông xe còn treo lủng lẳng ba chiếc bánh mì còn nóng hổi.
Đội trưởng Minh nhìn hắn suy tư, Hân là người đầu tiên lên tiếng với hắn:
– Anh Sơn đi đâu mà muộn quá vậy?
Sơn nhìn đám người cười nhạt chỉ nhìn mà không trả lời cô, hắn cũng chẳng có chút phản ứng nào khi nhìn thấy mấy người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình giữa đêm khuya, không thắc mắc cũng chẳng quan tâm. Sơn im lặng dừng xe bên cạnh gốc cây nhãn già rồi cầm theo bành mì, không nhìn mấy người cảnh sát mà đi thẳng đến chỗ thiếu nữ, cẩn thận đưa cho cô bé hai trong số ba chiếc bánh rồi quay người đi thẳng. Thiếu nữ vô cùng tự nhiên nhận bánh từ chỗ hắn, mùi thơm dịu từ bột mì hòa kết hợp với hương thơm béo từ thịt hòa cùng nước sốt đậm đà khiến người ta không khỏi thèm thuồng. Ngón tay trắng nõn cầm lấy quai túi, từ đầu đến cuối trên môi luôn nở một nụ cười dịu dàng cũng một tia thỏa mãn khó nhận thấy. Đội trưởng Minh vẫn âm thầm quan sát cử động của cả hai, trong lòng có vô vàn nghi vấn. Hoàng nhìn ông rồi lại nhìn bóng lưng dứt khoát của Sơn đang hướng về phía căn chòi mà nhịn không được lên tiếng:
– Anh Sơn, yêu cầu anh đứng lại.
– Hừ..
Một tiếng cười phát ra từ cổ họng trong không khí yên ắng phá lệ rõ ràng, trong ánh mắt hắn không che giấu sự nhạo báng. Sơn quay lưng đối diện đám người cảnh sát Minh, giọng hắn nhẹ bẫng mang theo chút cợt nhả hỏi lại:
– Các đồng chí cảnh sát, tìm tôi có chuyện gì sao? Các anh nói nhanh đi tôi còn đi ngủ.
– E rằng hôm nay anh không thể ngủ được rồi. Vụ án tìm ra manh mối mới liên quan trực tiếp đến anh, mời anh theo chúng tôi về đồn.
Đội trưởng Minh vừa dứt lời Hoàng ngay lật tức đến bên cạnh Sơn đưa tay muốn giữ hắn lại nhưng Sơn đã nhanh chóng tránh thoát, ý cười trong mắt Sơn càng đậm, hắn chẳng chút nào sợ hãi ngược lại còn cười cợt nói:
– Xem chừng tôi phải xin nghỉ phép mấy ngày rồi. Đồng chí cảnh sát, tôi đây là hỗ trợ điều tra phá án nên mong các anh đúng mực. Tôi vẫn là một công dân tốt.
Lời nói sắc bén, bộ dạng thong dong, hành động nhanh nhẹn, trông hắn chẳng chút nào giống một kẻ phàm phu tục tử chuyên làm chuyện tay chân mà mọi người miêu tả mà giống một kẻ sành sỏi, lõi đời hơn. Đội trưởng Minh liếc nhìn Hoàng, anh hiểu ý lùi lại phía sau Sơn. Đội trưởng Minh nhìn Sơn:
– Tốt hay không thì phải đợi kết quả điều tra mới rõ được nhưng hiện tại anh là một nghi phạm, đề nghị anh hợp tác.
– Tôi cũng không có ý định chống đối cảnh sát. Đội trưởng Minh, đi thôi.
Dứt lời liền dẫn đầu đi về phía cánh cổng, đội trưởng Minh nhíu mày nhìn theo bóng lưng hắn, Hân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh ông, cô nhẹ giọng nói:
– Anh ta đang vui.
Hai đầu lông mày càng nhíu chặt, đội trưởng Minh suy tư, ông cũng nhìn ra được tâm trạng của kẻ lập dị không tồi, liệu rằng chuyện gì có thể khiến một người đang là nghi phạm giết người vui vẻ? Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là hắn ta chắc chắn bản thân sẽ không bị kết tội. Có người sẽ thay hắn nhận thau nước bẩn này. Đội trưởng Minh lật tức có dự cảm không lành, ông gọi điện thoại, đầu dây bên kia ngay lật tức nhấc máy, không đợi đối phương mở lời ông lật tức lên tiếng:
– Cậu Nam có đang ở nhà không?
– Thưa đội trưởng, chúng tôi vẫn luôn theo dõi, cậu ta không hề rời khỏi nhà.
– Các cậu chắc chắn không?
– Chắc chắn thưa đội trưởng.
Tắt điện thoại đội trưởng Minh vẫn có chút không yên tâm, trong lòng tự nhủ đợi sáng mai sẽ trực tiếp qua nhà Nam để kiểm tra, việc quan trọng lúc này là thẩm vấn Sơn – kẻ tình nghi số một hiện tại trong mắt ông.
Chiếc xe cảnh sát bon bon trên đường chẳng mấy chốc đã trở lại đồn cảnh sát thành phố, Sơn ung dung xuống xe đi theo Hoàng tới phòng thẩm vấn, bước chân hắn nhẹ bẫng, âm thầm còn mang theo một nhịp điệu kì lạ, trong lúc không ai chú ý hắn nhìn thoáng qua bóng tối phía sau lưng nở một nụ cười quỷ dị hơn nữa trông còn vô cùng nhẹ nhõm.