Chương 34: Lựa chọn
Nghe tiếng gọi cửa cùng tiếng chó nhà hàng xóm sủa không ngừng, tưởng có chuyện gấp gáp bà Nga ngay lật tức chạy ra mở cửa, đối mặt với đám người đội trưởng Minh thì vô cùng ngạc nhiên. Không đợi bà lên tiếng đội trưởng Minh liền đưa thẻ cảnh sát ra trước, nghiêm trang tự giới thiệu:
– Xin chào, chúng tôi là người của đội hình sự thành phố, hiện tại có chuyện muốn gặp anh Sơn, xin hỏi anh ta có nhà không?
– Người của đội hình sự?
– Đúng vậy. Xin hỏi con trai bà có nhà không?
Đội trưởng Minh lặp lại câu hỏi một cách máy móc, ánh mắt như có như không nhìn về phía căn nhà nhỏ phía sau. Căn nhà cấp bốn thông thường bên cạnh mảnh vườn tối om, ánh sáng mờ mờ từ bóng đèn trước hiên giúp ông lờ mờ có thể thấy được một căn chòi phía sau vườn. Cô con gái nghe tiếng, liếc nhìn bên ngoài rồi lại nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt chợt loé lên, cô nở một nụ cười dịu dàng. Một lát sau mới từ trong đi ra, ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía người mẹ cùng đám người đội trưởng Minh, cô gái lên tiếng hỏi:
– Ai vậy mẹ ơi?
– Không có gì đâu, con vào học bài tiếp đi.
Người mẹ quay đầu dịu dàng trả lời con gái rồi lạnh nhạt quay lại nhìn nhóm người đội trưởng Minh:
– Thằng đó lại làm ra chuyện thất đức gì sao?
Giọng điệu khi nhắc đến hai người con hoàn toàn đối lập của người mẹ khiến đội trưởng Minh không khỏi chú ý nhưng hiện tại điều ông quan tâm nhất vẫn là hành tung của Sơn, đội trưởng Minh kiên nhẫn nói:
– Chúng tôi cần anh ấy hỗ trợ điều tra, xin hỏi người có nhà hay không?
– Không biết, nếu không đi làm thì chắc là nó ở trong phòng dưới vườn kia.
Người phụ nữ chỉ về phía căn chòi chìm trong bóng tối, đêm tĩnh lặng, căn chòi lạnh lẽo không chút sức sống, nếu không phải có người chỉ thì chẳng ai nghĩ rằng nơi đó là chỗ có người ở. Đội trưởng Minh vô thức nhíu mày hỏi lại:
– Vậy anh ta hiện tại đang ở đó?
– Chắc vậy, ai mà biết nó có đi đâu hay không.
Người phụ nữ nói với giọng lạnh nhạt thái độ không hề giống với một người mẹ thông thường khi nói về con trai mình, Hoàng bị dáng vẻ chẳng chút để ý của bà ta nãy giờ làm cho nóng nảy:
– Bà là mẹ anh ta, anh ta có nhà hay không còn không rõ à. Anh Sơn liên quan đến vụ án đặc biệt nghiêm trọng, đề nghị bà hợp tác một cách nghiêm túc!
Bà Nga thấy Hoàng trầm giọng thì bĩu môi nói:
– Tôi nói thật chứ nói dối đâu, các anh muốn tìm nó thì để tôi đi gọi. Cảnh sát mà làm gì như bố người ta.
Nói rồi quay người đi vào, Hoàng nghe lời nói chanh chua của người đàn bà thì vô cùng khó chịu muốn lên tiềng, đội trưởng Minh lạnh lùng liếc qua mới khiến anh im lặng. Thiếu nữ thấy mẹ lạnh lùng đi vào liền chạy vội đến:
– Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?
– Không có gì. Con đang học thì học đi, ra đây làm gì, mẹ xuống xem thằng trời đánh kia thế nào?
– Anh làm gì hả mẹ?
Bà Nga không trả lời con gái mà chỉ lạnh nhạt đi về phía căn chòi trong vườn chuối, thiếu nữ nhíu mày nhìn theo bóng lưng mẹ rồi như nhớ đến chuyện gì đó liền đuổi theo bà. Cô gái níu tay mẹ:
– Mẹ để con đi gọi anh cho, mẹ đi nấu cho con bát mì với, con đói quá không học được.
– Mẹ biết rồi, con lên nhà đi mẹ gọi nó xong đi nấu cho con.
– Con đói lắm rồi, mẹ nấu ngay đi nha.
Cô gái không buông tay mà ngược lại ôm lấy bà làm nũng, bà Nga nhìn đứa con gái bà cưng nựng suốt nhiều năm qua thì không khỏi mềm lòng. Thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp như trăng rằm, khác hẳn với Sơn đứa con gái này thừa hưởng toàn bộ nét đẹp từ bố cô nhưng ánh mắt lại đặc biệt giống bà, đôi mắt vừa to vừa sáng mang nét ngây thơ trong sáng chưa trải sự đời khiến trái tim người mẹ mềm nhũn, từ nhỏ tới lớn mọi yêu cầu của con gái bà đều đáp ứng huống gì chuyện nhỏ như vậy. Bà Nga dịu giọng vỗ vỗ tay con gái cười bất lực:
– Được rồi, mẹ đi nấu cho con nhưng con xuống chỗ thằng kia thì không được đi vào trong, đứng ở ngoài gọi nó thôi biết chưa.
Bà Nga dặn dò con gái cẩn thận giống như người cô bé sắp gặp không phải anh trai ruột mà giống như một tên lưu manh xấu xa, cô bé dường như đã quá quen với thái độ ghét bỏ của bà Nga đối với Sơn nên chỉ nhẹ giọng cười đáp lại bà. Đợi mẹ đi khỏi cô gái mới chầm chậm đi về phía căn chòi tối đen như mực, điện thoại trong tay thoáng lập loè phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đội trưởng Minh nghiêm nghị nhìn vào trong căn nhà nhỏ của ba mẹ con bằng cái nhìn đăm chiêu, không ai biết ông đang nghĩ tới điều gì chỉ thấy khuôn mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng. Đúng lúc này một giọng nói nữ vang lên phía sau lưng mọi người:
– Đội trưởng, các anh làm gì ở đây vậy?
Hân khoác áo khoác bông dày cộp bình tĩnh nhìn mọi người, cả đội quay lại nhìn cô, đội trưởng Minh lên tiếng:
– Cô ở gần đây sao?
– Tôi ở nhà trọ gần đây, đội trưởng Minh, giữa đêm đến đây, đã tìm thấy gì sao?
Sống và chết đôi khi chỉ cách nhau một lời nói, tại dòng sông lạnh lẽo, người đàn ông đang đối mặt với lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nam không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, Sơn mỉm cười nhìn biểu cảm trên gương mặt người đàn ông trẻ tuổi, bàn tay thô ráp của hắn di chuyển trên màn hình điện thoại rồi đưa đến trước mặt Nam, giọng hắn trầm khàn lạnh lẽo giống như âm thanh của quỷ dữ:
– Cậu nhìn xem trong cơ thể nhỏ bé này có con của cậu. Lại nói nếu như..
Hắn vừa nói vừa quan sát biểu cảm gương mặt người đối diện từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ rồi sợ hãi một cách đầy thích thú giống như một đứa trẻ nhìn món đồ chơi yêu thích. Nam trừng mắt nhìn hắn, anh vội vàng lao đến nắm lấy cổ áo tên đàn ông lực lưỡng:
– Thằng khốn, mày định làm gì cô ấy?
– Bình tĩnh nào người anh em, mày coi tao là anh trai cơ mà, tao sẽ làm gì cô ấy được chứ?
Giọng hắn nhẹ như bông chẳng hề mang chút công kích nào nhưng đặt trong hoàn cảnh này nó chỉ khiên toàn thân Nam lạnh giá tựa như đang ở trong hầm băng; Nam gồng lên, hai cánh tay siết chặt khiến cho khoảng cách giữa hai người gần hơn, anh nghiến răng gằn từng tiếng đe dọa:
– Nếu như mày dám động đến cô ấy dù chỉ là một ngón tay, tao sẽ giết chết mày.
– Hừ.. hừ..
Sơn bật cười, cổ họng hắn phát ra âm thanh run rẩy tựa như âm thanh của loại bò sát máu lạnh, rùng rợn khiến người sởn gai ốc; hắn không chút nào để ý đến lời đe dọa của Nam, đối với hắn lời nói của Nam chỉ giống như một câu chuyện hài hước. Tiếng cười của hắn giống như chọc điên Nam, nó khiến cơn phẫn nộ trong lòng anh càng lớn, bàn tay người đàn ông siết chặt lấy cổ tên sát nhân nhưng hắn vẫn chẳng hề sợ hãi. Gương mặt Sơn dần đỏ bừng nhưng đôi môi vẫn không dứt nụ cười chỉ là hơi thở đã có chút khó khăn nhưng giọng nói vẫn vô cùng đáng căm hận:
– Mày.. định giết tao sao? Mày dám không?
– Nếu mày động đến vợ tao.
– Ha.. tao cá là mày không dám đâu, Nam à.
Sơn hất tay Nam khỏi cổ hắn, bàn tay thô ráp chạm vào cần cổ đỏ bừng rồi cười khùng khục nhìn Nam đối diện, gương mặt hắn ngay lúc này chẳng còn vẻ nhởn nhơ nữa mà giống như dã thú trong ánh mắt mang theo cảm xúc lạ:
– Mày thì có thể làm gì tao chứ? Nếu mày làm được gì thì đã không có ngày hôm nay rồi Nam. Nhìn vào thực tế đi, mày chỉ là một thằng vô dụng. Vợ ử? Mày xứng với cô ấy sao?
– Mày..
Nam trừng lớn hai mắt nhìn hắn, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, một cảm giác bất lực cùng sợ hãi ngày càng lớn khiến toàn thân anh run rẩy. Sơn cười khẩy nhìn bộ dáng của Nam, hắn tiến lại gần, vóc người cao lớn đứng trước mặt sát gần Nam, lời thì thầm giống như vọng đến từ địa ngục:
– Nhưng chỉ cần mày nghe lời tao, chịu trách nhiệm mọi chuyện thì Mai sẽ an toàn.
Không gian im lặng một cách đáng sợ, bàn tay Nam hết nắm lại thả liên tục như vậy không biết qua bao lâu, ánh mắt anh chợt loé rồi ngẩng đầu nhìn Sơn, một nắm đấm vung về phía hắn, Sơn ngay lật tức né tranh, nhân cơ hội này Nam liền quay lưng chạy về hướng ngược lại, anh sẽ không dại dột mà tin lời một kẻ sát nhân, anh biết chỉ khi bản thân an toàn mới có thể bảo vệ người mình yêu. Sơn dường như bị hành động bất ngờ của anh làm cho giật mình nhưng ngay sau đó lật tức phản ứng lại. Chỉ nghe bằng một tiếng, trong không gian đen tối của khu rừng thân hình người đàn ông mới chạy không bao xa thoáng ngừng lại, bỏ qua cái đau nhói dưới cẳng chân Nam vẫn dồn sức chạy về phía trước, được một đoạn cảm giác tê cứng từ chân trái ngày càng lan rộng khiến anh dần kiệt sức, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng cùng tiếng cười thích thú, nỗi hoảng sợ trong lòng Nam ngày càng lớn cho đến khi bản thân chẳng thể tiếp tục lê bước. Truyện Mỹ Thực
Sơn cúi đầu nhìn người đàn ông trừng lớn mắt nằm bất động dưới đất, trong mắt hắn đầy vẻ chế giễu và ngạo mạn. “Tích” điện thoại trong túi quần phát ra âm thanh báo tin nhắn, hắn cầm lấy điện thoại, ánh sáng từ màn hình nhỏ chiếu lên nụ cười quỷ dị.