Chương 33: Bẫy
Cửa gỗ nhỏ bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, một thân ảnh nam giới nhanh nhẹn lách khỏi cánh cửa. Nhớ đến lời dặn của Sơn chiều nay Nam cẩn thận nhìn một vòng xung quanh, một mảnh đen tối đúng như dự đoán khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát Nam nhanh chóng làm theo lời Sơn đi đến địa điểm cả hai đã hẹn trước. Trong đêm đông lạnh lẽo thân ảnh Nam bước vội trên đường, rất nhanh đã hòa cùng bóng tối và biến mất nơi cuối con ngõ nhỏ, gió vẫn rít gào tạo ra thứ âm thanh vù vù rợn tóc gáy, cuối năm thời tiết càng ngày càng lãnh giá.
Cùng lúc đó tại sở cảnh sát, căn phòng cuối hành lang tầng ba vẫn sáng đèn. Đội trưởng Minh hai mắt hằn rõ tơ máu, đã mấy đêm liền ông không có được một giấc ngủ yên, trực giác người cảnh sát lâu năm khiến ông mơ hồ cảm thấy bất an, linh cảm mãnh liệt một chuyện không tốt liên quan đến án mạng liên hoàn sắp xảy ra thôi thúc ông đẩy nhanh quá trình phá án. Tin tức truyền đến từ phòng pháp chứng hé lộ đầu mối mới về vụ án khiến mọi người không khỏi kích động, đã xác định được mẫu đất phù hợp với mẫu đất trong túi thi thể của nạn nhân bị phân xác thứ hai.
– Là khu xóm Hai, thôn Kim, xã Y. Khu vực này trước kia từng có một nhà xưởng kim loại trong đất tìm thấy một lượng nhỏ mạt kim loại còn sót lại do đó có thể xác định vị trí từng chôn thi thể trong phạm vi bán kính 1 cây số quanh vị trí nhà xưởng trước đây.
– Xóm Hai, nhà của Nguyễn Văn Sơn không phải cũng ở đây sao! Trùng hợp ư?
– Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Đội trưởng Minh lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt người cảnh sát trung niên khẽ sáng lên, những suy nghĩ trong đầu đang dần được ghép nối với nhau, sự thật có lẽ còn cách họ không xa. Qua một phút, đội trưởng Minh liền đưa ra chỉ thị:
– Đi, đi cho người mời nhân chứng đến đi.
– Đội trưởng hiện tại đã là nửa đêm.
– Chúng ta phá án cũng đâu có quản đêm ngày.
Tại một không gian khác, Nam men theo con đường mòn nhỏ đi đến một căn nhà gỗ nhỏ ven rừng, ánh sáng nhập nhèm từ cột đèn bên đường lớn giúp anh miễn cưỡng nhìn rõ đường đi. Qua ba mươi phút đường rừng cuối cùng Nam cũng nhìn thấy người bản thân đã hẹn, Sơn bước ra từng căn chòi gỗ nhỏ, trên vai hắn ta là một bao tải lớn hình thù kì lạ, dưới ánh đèn sợi tóc nhá nhem trên cửa căn chòi Nam không thể nhìn rõ. Chưa đợi Nam lên tiếng Sơn đã vác theo bao tải chạy về một hướng khác, chưa tới mấy giây đã hòa mình vào bóng đêm. Nam thấy vậy lật tức đổi theo hắn ta, hai người một trước một sau nhanh chóng rời khỏi bìa rừng tiến thẳng về phía con sông cách đó không xa.
Trong đêm tối bước chân Sơn dường như không bị trở ngại, hắn bước đi như gió khiến Nam có chút không theo kịp, điều này làm cho anh không khỏi hoài nghi nhìn bao tải to đùng sau lưng hắn, có lẽ nó chẳng có chút trọng lượng nào. Qua khoảng mười phút, Sơn dừng lại ven dòng sông đang chảy siết, hắn quay đầu nhìn về phía Nam, ánh trăng sáng hắt trên mặt hắn tạo thành những mảng sáng tối mờ nhạt. Sơn buông tay, bao tải nặng nề rơi xuống mặt đá cuội lởn chởn, ngay sau đó một thứ chất lỏng từ từ chảy ra từ bên trong. Trong không khí mơ hồ tản ra mùi tanh khiến Nam không tự chủ nhíu chặt lông mày, đối mặt với Sơn từ từ tiến lại gần.
– Anh, tại sao lại dẫn em ra đây? Không phải chúng ta đi tìm chứng cứ sao?
Nam nhẹ giọng hỏi, Sơn không trả lời anh mà im lặng nhìn chằm chằm người đối diện nhếch môi nở nụ cười quỷ dị, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Nam không khỏi rung mình, trong một khoảng khắc anh muốn chạy thật nhanh khỏi nơi này. Sơn nhìn anh, ý tứ điên loạn trong mắt hắn được bóng đêm che đi một cách hoàn hảo, hắn lên tiếng đầy thân thiết trả lời:
– Đúng là vậy. Anh tìm được chứng cứ cho chú rồi đây.
– Anh tìm được thật.
Cảm giác bất an ngay lật tức bị lời nói chấn động của Sơn thổi bay, Nam hưng phấn đi nhanh về phía người đối diện hoàn toàn quên mất ý nghĩ bỏ chạy thoáng qua vừa rồi, khoảng cách giữa hai người ngày một gần nụ cười trên gương mặt Sơn ngày càng rõ ràng. Nam giữ lấy hai cánh tay hắn hỏi một cách kích động:
– Chứng cứ ở đâu? Giao nó cho em.
– Chứng cứ..
Sơn cụp mắt nhìn về phía bao tải dưới đất, Nam theo bản năng nhìn theo hắn, sau khi định thần lại thì ngay lật tức một mùi tanh tưởi sốc thẳng vào mũi khiến anh cảm thấy có chút buồn nôn, bàn tay nắm chặt cánh tay Sơn cũng thả lỏng, Nam hoang mang:
– Đây là thứ gì chứ? Em ngửi giống mùi máu..
Nam theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng, dường như ý thức được điều gì khiến anh chợt im lặng, Nam nhìn Sơn, hai mắt anh mở lớn đồng từ hơi co lại có chút không dám tin vào suy nghĩ trong lòng. Sơn mỉm cười nhìn Nam, trong bóng đêm nụ cười ấy vô cùng khủng bố, trông hắn lúc này chẳng khác gì ma quỷ. Thân hình Nam thoáng run rẩy lùi lại phía sau, ngay khi anh quay đầu bỏ chạy thì Sơn lên tiếng:
– Tính mạng của Mai, cậu có cần không?
Bước chân Nam ngay lật tức dừng lại, anh sững sờ, hai mắt tối đi, gió vẫn rít gào, một cơn lạnh lẽo từ sống lưng chạy khắp toàn thân khiến cơ thể cứng ngắc. Sơn nhìn Nam bật cười thành tiếng, hắn thoải mái nói:
– Chú rất yêu Mai nhỉ. Tôi biết vậy mà. Nếu hôm nay chú rời khỏi đây vậy người tiếp theo tới sẽ là người yêu bé nhỏ của chú đấy.
Giọng nói thản nhiên của hắn khiến cơn giận dữ trong lòng Nam bùng lên, bàn tay lớn siết chặt hiện rõ từng đường gân gồ ghề, anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu từ từ bình ổn lại cảm xúc trong lòng, anh quay người đối mặt với tên ác ma:
– Thật sự là anh sao?
– Cái gì?
Sơn mỉm cười trả lời, hai tay hắn đút trong túi quần, dáng vẻ thản nhiên. Nam âm trầm nhìn xuống bao tải vẫn không ngừng thoát ra mùi tanh tưởi cạnh chân hắn, lúc này anh biết rõ trong đó là gì, lại một người vô tội ra đi trong tay tên cầm thú. Mọi chuyện dần rõ ràng trong đầu, Nam có chút không dám tin người anh em thân thiết của mình lại là đầu sỏ giết người, mà hắn thậm chí còn đang cố tình muốn hại anh. Mọi chuyện đã minh bạch đồng nghĩa với việc bản thân rơi vào nguy hiểm, trong lòng như có lửa đốt Nam âm thầm tính toán mọi chuyện:
– Anh muốn đổ mọi tội lỗi lên tôi đúng không? Tại sao? Từ nhỏ đến lớn chúng ta không phải là anh em tốt sao?
– Có sao?
Sơn cười nhạt trả lời, Nam không dám tin nhìn hắn, Sơn tiếp tục:
– Nam à, chúng ta chưa từng là bạn bè chứ đừng nói đến anh em tốt.
– Tại..
– Nam à, chú đừng ngây thơ như ngày trước chứ. Chú nghĩ rằng mình đối xử với tôi rất tốt sao? Không hề, mỗi lần nhìn vào mắt chú tôi chỉ thấy bản thân giống như con chó bị vứt bỏ, chú chỉ đang thương hại tôi thôi. Chú nghĩ rằng tôi sẽ cảm kích mà biết ơn chú, quỳ xuống dưới chân và cung phụng chú như đấng cứu thế ư! Không đời nào Nam à, đối với tôi chú so với đám trẻ đó còn đáng hận hơn nhiều.
Nam sững sờ nghe những lời của Sơn, trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, so với việc Sơn đột nhiên trở thành kẻ giết người thì dường như việc hắn phủ nhận mấy chục năm tình cảm của họ càng làm anh đau lòng hơn, lòng tốt của anh trong mắt hắn lại là lòng lang dạ sói như vậy sao? Nam có chút mơ hồ, dốt cuộc anh đã sai ở đâu? Người anh em của anh từ khi nào trở thành như vậy?