Chương 2: Cô giáo xinh đẹp
Sơn bắt gặp ánh mắt của Lan, hắn ngay lật tức thu lại cảm xúc trong mắt, không dấu vết lộ ra nụ cười hiền lành giống như thường ngày. Hắn bước lại gần, thân thiện hỏi Lan:
– Cô Lan, cô chưa về sao?
– Tôi đang đợi người đến đón. Thật trùng hợp, anh cũng ở đây sao?
Lan nhìn Sơn cười lịch sự nhưng lại âm thầm lùi một bước kéo dãn khoảng cách giữa cô và hắn. Sơn say mê nhìn nụ cười của cô, trong đầu hắn bỗng nảy sinh ý nghĩ điên cuồng muốn giấu riêng nụ cười ấy cho mình, để cô chỉ có thể cười như vậy với duy nhất hắn mà thôi, ý nghĩ biến thái giống như thuốc độc chẳng mấy chốc đã xâm chiếm tâm trí hắn. Sơn cười đi lại phía Lan nói:
– Tôi giúp mẹ bê đồ dọn dẹp ở phía sau tòa nhà, trời mưa quá. Cô không có ô sao?
Câu trả lời của Sơn khiến Lan buông lỏng cảnh giác, cô biết mẹ hắn, cô lao công hiền lành làm việc lâu năm tại trường, đúng là vừa nãy cô có gặp cô ấy ở tòa nhà phía sau quét dọn. Lan cười nhìn hắn nói:
– Đúng là quên không mang ô.
– Vậy cô có muốn đi cùng tôi ra ngoài cổng không? Dù sao xe bên ngoài cũng không thể đi vào trong trường, bạn của cô cũng không thể vào tận đây đón cô được.
Lan bị lời nói của Sơn thuyết phục, nghĩ một lát rồi lại nhìn những đám mây đen kịt bên ngoài cười nói:
– Vậy làm phiền anh rồi. Có thể cho tôi đi nhờ ra bên ngoài được không?
– Không thành vấn đề. Đi thôi, cô giáo.
Ý cười trên mặt Sơn càng thêm tươi tắn, hắn mở chiếc ô to ra che trên đầu hai người. Cứ như thế dưới cơn mưa nặng hạt, Sơn thành công sánh vai cùng Lan một đoạn đường.
Lần đầu tiên hắn có cơ hội ở gần người con gái xinh đẹp này như vậy, màu trong người như muốn sôi trào, Sơn hưng phấn đến nỗi hắn có thể nghe rõ từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào. Mùi nước hoa trên người cô khiến hắn ngây ngất, hai mắt như mờ đi không còn nhìn rõ phía trước.
Bỗng một lực mềm mại kéo cánh tay rắn chắc của hắn lại rồi rời đi ngay, bên tai Sơn truyền đến âm thanh nhẹ nhàng nhắc nhở của Lan:
– Anh cần thận một chút, suýt chút nữa là dẫm phải vũng nước rồi.
Sơn hoàn hồn cúi đầu nhìn Lan, trong mắt hắn vẫn chưa kịp rút đi cảm xúc điên cuồng mê luyến khiến cô giật mình. Lan e ngại nhìn hắn. Sơn nhìn phản ứng của cô ngay lật tức cười phô ra vẻ thành thật thường ngày:
– Cảm ơn cô giáo, tôi đang mải suy nghĩ một số chuyện nên hơi mất tập trung.
– Vâng.
Lan vẫn còn bất ngờ bởi cảm xúc kì lạ trong mắt hắn khi nãy nên chỉ đáp một tiếng. Sơn sợ cô nhìn ra được điều gì khác lạ liền đánh lạc hướng:
– Cô Lan là cựu sinh viên ở trường đúng không? Tôi nghe các chú trong tổ bảo vệ nói về cô nhiều lắm. Chỉ toàn thấy khen cô thôi.
– Cũng không có gì đâu. Chỉ là khi đi học tôi chăm chỉ hơn các bạn khác một chút.
Lan thành công bị câu nói của Sơn đánh lạc hướng lông mày hơi dãn ra. Nói về thời sinh viên khiến Lan hoài niệm, cô bất giác nói chuyện nhiều hơn với Sơn. Đạt được mục đích, Sơn trong lòng âm thầm cười vui vẻ nói chuyện với cô. Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cổng trường.
Bên ngoài cổng trường
Người đàn ông vẻ ngoài điển trai đứng che ô dưới mưa nhìn về phía Lan, anh ấy cao khoảng một mét tám, dáng người dong dỏng, một tay cầm ô một tay đút trong túi quần âu, nụ cười dịu dàng. Lan cũng nhìn anh ta cười đầy ngọt ngào. Cô quay đầu nhìn Sơn bên cạnh nói:
– Cảm ơn anh cho tôi đi nhờ. Bạn trai tôi đến rồi, tôi đi trước đây.
– Không có gì đâu. Để tôi đưa cô sang chỗ anh ấy cho đỡ ướt.
– Không..
Lan còn đang từ chối thì người đàn ông đã đi đến cạnh hai người, anh ấy nhìn Lan nói:
– Anh đến đón em đây. Cảm ơn anh đã cho cô ấy đi nhờ.
Người đàn ông dịu dàng lên tiếng, câu sau là nói với Sơn. Hắn ta mỉm cười nhìn người đàn ông, giọng khàn khàn:
– Không có gì. Mọi người ở trường đều rất quý cô Lan, tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi. Nếu bạn trai cô đến rồi vậy tôi đi đây. Tạm biệt hai người.
– Tạm biệt anh.
Lan đứng bên cạnh người đàn ông cười lich sự nói với Sơn sau đó quay người cùng anh ấy rời khỏi. Hai người họ che chung một chiếc ô, người đàn ông đưa tay khoác vai Lan vô cùng thân mật. Người đàn ông dáng vẻ đẹp trai thành đạt, cô gái xinh đẹp yểu điệu bên cạnh nép vào người anh; hai người dù chỉ là bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí hòa hợp thần kì. Sơn nhìn theo bóng hai người rời đi trên chiếc BMW bóng loáng ánh mắt khẽ trầm xuống, bàn tay nắm chặt cán ô đến trắng bệch.
Hắn nghe được tiếng hai nữ sinh đi qua thảo luận:
– Đó là người yêu của cô Lan sao? Thật đẹp trai.
– Chồng chưa cưới đấy. Tao nghe nói anh ấy là giám đốc một công ty công nghệ, gia đình khá giả lắm. Giáo viên dạy Triết của bọn tao nói cô Lan thông báo tháng sau làm đám cưới đó.
– Thật vậy sao?
Sơn nghe hai nữ sinh nói chuyện cảm xúc trong mắt càng tăm tối. Hắn cảm nhận được trong lồng ngực như có lửa đốt, cảm xúc tốt đẹp khi sánh bước cùng Lan biến mất không còn tăm tích thay vào đó là sự phẫn nội đến cùng cực. Hắn cảm thấy giống như đồ vật yêu thích của bản thân bị cướp mất, vô cùng khó chịu. Cảm giác ấy như thôi thúc Sơn phải làm gì đó.
Cạch.
Cán ô bị bóp gãy làm hai mảnh. Sơn không quan tâm ném chiếc ô vào thùng rác bên cạnh rồi đi về phía trước trong cơn mưa tầm tã. Người đi bên cạnh nhìn hắn như thế một tên điên khẽ lầm bầm rồi chạy nhanh khỏi cơn mưa nặng hạt. Trong đám người hối hả vì tránh mưa chỉ có mình Sơn là bình tĩnh bước từng bước không vội vã, cơ thể ngoại cỡ của hắn giống như một con gấu khổng lồ di chuyển trong mưa khiến mọi người đi qua không khỏi nhìn thêm vài lần. Ánh mắt đánh giá cùng tò mò của họ khiến tâm trạng Sơn càng thêm nóng nảy, nhịn không được nhấc chân chạy nhanh về phía trước.
Căn nhà cũ của mẹ con Sơn phải đi hai tuyến xe buýt mới tới nhưng vì trên người ướt đẫm nên phụ xe buýt không cho hắn lên xe, không có phương tiện đi lại Sơn chỉ có thể đi bộ về nhà.
Một tiếng sau, khi cơn mưa đã tạnh, trên đường vẫn đọng lại một vài vũng nước, Sơn cả người u ám đi bộ trên đường, bỗng một chiếc xe máy vụt qua dừng lại trước mặt hắn, một chàng trai với gương mặt tươi cười nói:
– Anh Sơn, anh đi đâu mà ướt như chuột lột thế này?
Sơn nghe được tiếng người liền ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai, nhếch môi cười theo bản năng, hắn nói:
– Nam đấy à. Anh đi làm về mà ướt quá nên phụ xe không cho lên xe buýt chỉ đành đi bộ về.
– Khốn nạn thế! Thôi anh lên xe, em đèo về.
Nam thật thà cười nói. Sơn nhìn chiếc xe máy cũ kĩ của cậu ta không tiếng động ngồi lên xe. Chiếc xe bởi vì Sơn vừa ngồi lên liền lún xuống phát ra âm thanh chói tai, Nam cười xòa nổ máy xe lao đi. Con đường về đến chỗ hai người ở là con đường nhỏ hẹp, mấy căn nhà cũ vì trời mưa càng trở nên tối tăm. Sơn nhìn căn nhà quen thuộc trong lòng âm thầm nhớ đến chiếc xe ở cổng trường, trong lòng nảy sinh oán hận cùng không cam lòng. Hắn ta nghiêm mặt ngồi phía sau lưng Nam – người đang nói liên tục:
– Anh cũng nên mua một chiếc xe đi, mua xe cũ giống em này, rẻ lắm. Anh đi làm rồi không thể chỉ đi xe buýt mãi được, bất tiện lắm.
* * *
Đáp lại lời đề nghị đầy thiện ý của Nam, Sơn làm như không nghe thấy không trả lời, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ về một điều gì đó xa xôi mà người khác không biết được. Thanh niên phía trước nhịn không được gọi:
– Anh!
– Anh biết rồi. Anh cũng định mua một chiếc, mấy hôm nữa chú dẫn anh đi mua đi.
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, Sơn lạnh nhạt nói, gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm gáy thanh niên phía trước. Nam hồn nhiên không biết chuyện gì vô cùng nhiệt tình cười nói:
– Em biết rồi. Hôm sau em dẫn anh đến chỗ em mua xe này, có mấy chiếc em thấy cũng được lắm, em dẫn anh đến xem.
– Ừ.