Chương 322: CHƯƠNG 322: TẤT CẢ ĐỀU TẠI ANH
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 322: CHƯƠNG 322: TẤT CẢ ĐỀU TẠI ANH
Tô Nhược Hân không bật tivi mà cầm điện thoại lên xem.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết được phản ứng của Dương Mỹ Lan về chuyện cô và cô ta thi vào được trường đại học Nam Kinh.
Tô Nhược Hân tin rằng sáng nay lúc Dương Mỹ Lan báo tin cho mình, cô ta cũng đang rất bối rối.
Cũng đã một ngày trôi qua rồi, không biết Dương Mỹ Lan có chấp nhận được sự thật này không nữa.
Với cả, Dương Mỹ Lan có biết chuyện này do ba cô ta làm ra hay không.
Trong nhóm chat của lớp đã có mấy nghìn tin nhắn.
Bạn bè trong lớp đều đang nói về tình trạng trường đại học mình thi vào.
Có một bạn thi vào trường đại học ở phương Bắc, cộng thêm nhóm sinh viên trong trường đại học ở phương Bắc, nghe nói không phải ký túc xá nào ở đó cũng lắp đặt vòi hoa sen để tắm thì lập tức hối hận vì đã đăng ký vào trường.
Ở một nơi đông ấm hè lạnh như thành phố T, một năm đều là bốn mùa như mùa xuân, mọi người ở đây ai cũng đã quen với việc tắm trước khi đi ngủ.
Không giống như người ở phương Bắc càng quen với những nơi như nhà tắm công cộng hơn.
Mùa hè còn có thể chịu khó một ngày tắm một lần nhưng đến mùa đông chắc phải mấy ngày mới tắm một lần mất.
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn đám bạn đang càm ràm về việc trong nhà tắm công cộng ở phương Bắc mọi người đều để trần như nhộng tắm các thứ, không tốt với cả không có sự riêng tư.
Lúc đang định thoát ra, Tô Nhược Hân lại thấy Dương Mỹ Lan nhắn tin vào nhóm.
“Dù ký túc xá ở trường cậu nói có tệ hơn nữa thì cũng tốt hơn trường tớ trúng tuyển, rõ ràng tớ với Tô Nhược Hân có thể thi được vào đại học Đồng, mà không hiểu năm nay học sinh bị làm sao nữa, điểm cao như thế sao không nộp nguyện vọng vào trường đại học Trung Ương tốt hơn mà lại tới đại học Đồng hết, thật sự không hiểu nổi.”
Tô Nhược Hân đọc đến đây thì hiểu ra, Dương Mỹ Lan thật sự không biết những chuyện Dương Thiên Thành làm.
Đúng vậy, ngay cả cô cũng không ngờ đến nói gì tới Dương Mỹ Lan.
Sao Dương Mỹ Lan có thể ngờ người ba ruột của cô ta lại ngấm ngầm lên kế hoạch để cô ta vào đại học Nam Kinh chứ.
Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn nhiều lời trong nhóm lớp nữa, sáng mai lúc rảnh rỗi cô sẽ hẹn gặp Dương Thiên Thành, cô nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng tại sao ông ta lại làm thế.
Nếu không, cô thật sự không cam tâm.
Thậm chí lúc này Tô Nhược Hân còn nghĩ, năm lớp mười hai của cô thật sự có quá nhiều bấp bênh.
Đầu tiên là suýt chút nữa đã chín phần chết một phần sống chết cùng Hạ Thiên Tường, sau đó trước kỳ thi đại học cô lại bị thương nặng, bỏ lỡ kỳ thi một môn, cũng lỡ mất điểm một môn, cuối cùng thì lại bị người ta thay đổi nguyện vọng vào trường mình hằng mong muốn.
Đúng vậy, Dương Thiên Thành là ba của Dương Mỹ Lan, chắc chắn là người của mình.
Trong nhóm lớp, có mấy bạn học an ủi Dương Mỹ Lan trước giờ kỳ thi đại học vẫn luôn như thế.
Có người bình thường học rất giỏi nhưng đến lúc thi đại học lại hỏng bét, có những người bình thường học rất kém nhưng đến khi thi lại phát huy cực kỳ tốt.
Đăng ký nguyện vọng lại là một môn nghệ thuật sống.
Kể ra tất cả đều là cảm giác của số phận.
Tô Nhược Hân ngẫm lại bản thân mình, có phải số phận của cô quá tệ rồi không.
Vận may cũng rất kém nữa.
Nghĩ lại thì rất ấm ức.
Sau đó Tô Nhược Hàn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, kể từ khi em quen biết anh, em luôn gặp đen đủi, không phải suýt chút nữa mất
mạng thì là gặp rất nhiều chuyện xui xẻo trong việc thi đại học, lại bỏ lỡ điểm một môn, lại lỡ mất trường đại học mình hằng mong ước. Hạ Thiên Tường, tất cả đều tại anh.”
Tô Nhược Hân đang ngồi trên sofa, cô thật sự rất ấm ức.
Rất ấm ức.
“Anh nấu bữa sáng và bữa tối trong một tháng để bồi thường cho em, em thấy sao?” Người đàn ông trong phòng bếp quay đầu lại rồi nghiêm túc hỏi cô.
“Không cần, sáng nào anh rảnh thì đến một chỗ với em nhé.” Tô Nhược Hân không cần ngày nào Hạ Thiên Tường cũng nấu cơm cho mình.
Thời gian của anh rất quý giá.
Một người có thể kiếm được mấy tỷ một phút, ngày nào cũng nấu cơm cho cô đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, cô thấy ăn cơm chị Chiêm nấu vẫn thấy dễ chịu hơn.
“Sáng mai nhé?”
“Sáng mai em có việc cần phải làm rồi, không được.” Ngày mai nhất định Tô Nhược Hân phải gặp được Dương Thiên Thành.
Nếu như không phải là do bây giờ đã quá muộn, hẹn gặp Dương Thiên Thành vào giờ này mất lịch sự thì cô cũng muốn hẹn ông ta ngay bây giờ rồi.
Cố chịu một buổi tối không biết được đáp án, cô nghĩ đêm nay chắc mình sẽ không ngủ được mất.
Càng nghĩ Tô Nhược Hân càng không hiểu tại sao Dương Thiên Thành lại làm như thế, cô càng tò mò.
Trong nhóm lớp, Dương Mỹ Lan vẫn còn đang càm ràm với đám bạn học về chuyện đăng ký nguyện vọng vào trường đại học Đồng.
Tô Nhược Hân thoát khỏi nhóm lớp, sau đó cô mở cuộc thoại với Dương Mỹ Lan.
Mấy chục tin nhắn.
Kết quả, cô đều không trả lời.
Thế nên Dương Mỹ Lan mới không chịu nổi mà càm ràm ở trong nhóm lớp.
Dương Mỹ Lan cũng giống như Tô Nhược Hân vậy, không phục, không cam tâm cứ như thế bỏ lỡ đại học Đồng mà vào học ở đại học Nam Kinh.
Nhưng cô nhóc này lại không ngờ rằng, mọi chuyện đều do một tay ba cô ta làm hết.
Tô Nhược Hân rất muốn trả lời lại nhưng cô thật sự không biết phải trả lời Dương Mỹ Lan thế nào.
Cô sợ mình vừa gõ một chữ thôi, cảm xúc của cô đã bị lộ.
Vậy thì, không trả lời thì hơn.
Đợi ngày mai sau khi nói chuyện với Dương Thiên Thành xong, biết được đáp án rồi trả lời Dương Mỹ Lan sau cũng không muộn.
Xem qua một loạt tin nhắn của Dương Mỹ Lan xong, Tô Nhược Hân đã đóng cuộc thoại với cô ta lại.
Mùi thịt kho tàu trong phòng bếp đã tỏa hương thơm ngào ngạt.
Thơm quá.
Tuy vẫn chưa được nếm thử nhưng cô vẫn biết món thịt kho tàu của Hạ Thiên Tường nấu rất thành công.
Nhìn bóng dáng bận rộn của anh, tự dưng cô lại có một cảm giác rất hạnh phúc.
Tô Nhược Hân nhớ tới phòng khám sáng nay mình đi xem, nếu như cô học ở đại học Nam Kinh thì vẫn có thể quản lý được phòng khám.
Không, đó là bệnh viện.
Không phải Hạ Thiên Tường cứ nói đó là phòng khám thì nó là phòng khám thật.
Rõ ràng nó là bệnh viện mà.
Nghĩ đến mọi chuyện người đàn ông này làm vì mình, bây giờ không những Tô Nhược Hân không trách anh nữa, mà trái lại cô càng thấy mình nợ anh nhiều
hơn.
Không muốn xem ti vi, Tô Nhược Hân ngoảnh đầu lại thì vừa khéo trông thấy máy tính của Hạ Thiên Tường, cô tò mò để nó lên trên đùi mình, nhìn màn hình máy tính cô ngẩn người.
Tô Nhược Hân không ngờ hình nền màn hình máy tính của Hạ Thiên Tường lại là mình.
Đúng vậy, tất cả đều là cô.
Nhìn một lúc đã đổi mười mấy bức ảnh của cô rồi.
Đều là những bức ảnh cá nhân Hạ Thiên Tường tự tay chụp cho cô lúc đi thác nước lớn.
Có đứng có ngồi, đủ mọi tư thế, cô chỉ xem những bức ảnh đó một lần lúc vừa mới quay về, sau này do bận rộn quá cô cũng không xem lại nữa.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cài chúng làm màn hình máy tính, hơn nữa hình ảnh trên đó còn rất đẹp.
Không cần chuyển tiếp.
Chỉ cần yên lặng nhìn màn hình máy tính là đã có thể nhìn thấy toàn bộ những bức hình xinh đẹp của cô rồi.
Không thể không nói, khả năng chụp ảnh của Hạ Thiên Tường thật sự rất tốt.
Cộng thêm máy ảnh chất lượng cao của anh nữa, ảnh được chụp ra mang lại cảm giác như thể đưa người ta về khung cảnh đó vậy.
Giống như cô đã quay về thác nước lớn đó, cô và Hạ Thiên Tường cùng nhau đi qua hang động có thác nước ở miệng, mưa nhỏ rơi rả rích.
Mọi thứ đều là ký ức đẹp đẽ như thế.
Mùi thơm nức mũi từ trong bếp bay tới, Tô Nhược Hân lười biếng nằm cuộn mình trên ghế sofa hưởng thụ năm tháng bình yên trong giây phút này.
Trong tất cả những bức ảnh cô đã xem, điều duy nhất không hoàn hảo chính là chỉ có một mình cô mà không có bóng dáng của Hạ Thiên Tường.
Anh không cài bất cứ hình ảnh của anh và ảnh chung của hai người làm hình nền.
Cho đến khi máy tính “tinh” lên một tiếng, Tô Nhược Hân mới giật mình tỉnh lại: “Hạ Thiên Tường, máy tính anh bật app trò chuyện sao, có thông báo này.
Nhưng Hạ Thiên Tường đang bận rộn trong phòng bếp lại không nghe thấy, lúc này anh đang dồn hết tâm sức vừa tra google vừa làm món ngon của mình.
Máy tính lại vang lên một tiếng, Tô Nhược Hàn nhập sinh nhật của mình vào, định bụng đọc xong tin nhắn trong máy tính của Hạ Thiên Tường rồi đến phòng bếp nói cho anh biết.
Quả nhiên đã mở được khóa.
Nhưng lúc đọc được dòng chữ xuất hiện ở góc phải màn hình, Tô Nhược Hân tái mét mặt mày, cô ngẩn người.