Chương 320: CHƯƠNG 320: TẠI ĐỎ BỪNG
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 320: CHƯƠNG 320: TẠI ĐỎ BỪNG
Thế mà Phương Tấn lại rề rà gọi Tô Nhược Hân lại: “Cô Tô, giờ cô xem luôn đi ạ.” Không thì sẽ chậm trễ mất.
Nếu cô đọc tài liệu ngay lúc này thì Hạ Thiên Tường sẽ được rửa sạch oan khuất.
Thế là hai người trước mặt sẽ tiếp tục rải cơm chó cho anh ta nữa rồi.
Mặc dù ăn no căng bụng cũng chẳng vui gì cho cam nhưng thà vậy còn hơn là không làm rồi bị Hạ Thiên Tường trừ thưởng thành tích. “Thứ gì mà phải xem ngay bây giờ thế?” Tô Nhược Hân tò mò mở tập tài liệu vừa nhận được ra.
Sau đó, mấy chục tờ giấy A4 nằm trên tay cô.
Bản sao.
Tất cả đều là bản sao.
Mỗi một tờ bản sao đều là nhật ký chuyển khoản.
Mọi hóa đơn đều chuyển về cùng một tài khoản.
Nhưng tài khoản chuyển tiền lại khác nhau.
Bên cạnh những tài khoản chuyển tiền khác nhau kia không viết ba của người này thì cũng là mẹ của người kia.
Cô lại nhìn số tiền được chuyển, mới chỉ lướt qua thôi mà Tô Nhược Hân đã hoảng hồn, không ngờ số tiền của mỗi lần chuyển đều là ba tỷ.
Đằng sau con số 3 là chín con số 0.
Mấy chục tờ như thế nghĩa là mấy chục tỷ rồi.
Người này tốn cả chục tỷ chỉ để đẩy điều kiện tuyển sinh của đại học Đồng lên cao, nới chỉ tiêu tuyển sinh của đại học Trung Ương để cô trượt đại học Đồng ư? Cô bần thần nhìn tên người chuyển.
Dương Thiên Thành.
Cái tên này nghe sao mà quen thuộc quá đỗi.
“Phương Tấn, Dương Thiên Thành là ai vậy?”
“Ba của Dương Mỹ Lan” Thấy Hạ Thiên Tường không cản mình nói chuyện này ra, Phương Tấn biết chắc anh muốn mình nói tiếp.
Tô Nhược Hân giật mình, vịn vào cửa sắt: “Sao lại là chú Dương? Không thể nào, Mỹ Lan thích đại học Đồng thế mà, đáng lẽ ra ông ấy sẽ cho Mỹ Lan đậu đại học Đồng mới phải! Phương Tấn, chắc chắn là anh tính sai rồi!”
Ba của Dương Mỹ Lan mà lại chi cả trăm tỷ để đưa con gái vào một ngôi trường kém hơn ư?
Sao có thể chứ?
Thật ra Tô Nhược Hân từng nghi ngờ Hạ Thiên Tường đầu tiên.
Sau này phạm vi diện tình nghi mở rộng đến Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, thậm chí cô còn từng nghi ngờ cả Hạ Thiên Chiếu và bà cụ, nhưng người duy nhất cô không hề ngờ tới lại là Dương Thiên Thành.
Chuyện này khó lòng tưởng tượng nổi.
Cô không tin.
Dù thế nào cô cũng không tin đây là sự thật.
Cô và Mỹ Lan đã cùng nhau tìm hiểu về các trường đại học bấy lâu nay. Bắt đầu từ con số không, hai người đã dành trọn tâm huyết cho đại học Đồng. Ai ngờ ước mơ của hai người lại bị ba ruột của Dương Mỹ Lan thay đổi.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không tài nào chấp nhận được đáp án này.
Cô thẫn thờ tại chỗ, cứ nhìn đăm đăm vào tài liệu, không tin vào mắt mình nổi.
“Cô Tô, dù cô có tin hay không thì đây cũng là kết quả tôi đã điều tra ra được. Còn về tại sao Dương Thiên Thành lại làm vậy thì cô có thể gặp trực tiếp ông ta mà hỏi, hoặc cô chờ tôi điều tra ra chân tướng rồi báo với cô cũng được.” Nếu không do thời gian quá gấp rút, Hạ Thiên Tường phải vội vàng đi cứu Tô Nhược Hân thì anh ta đã tra được động cơ của Dương Thiên Thành rồi.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Phương Tấn: “Anh chắc chắn những thứ này là thật chứ?”
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn không thể tin được Dương Thiên Thành lại đùng cả chục tỷ để đưa con gái vào một trường học đã kém lại còn kém hơn.
“Chắc chắn ạ, tôi nhận lệnh đi điều tra mà.” Nói rồi anh ta nhìn sang Hạ Thiên Tường: “Chuyện của đại học Đồng thật sự không phải do anh Hạ làm đâu ạ, cô trách oan anh Hạ rồi.” Đã nhận tiền lương của Hạ Thiên Tường thì anh ta phải đòi lại sự trong sạch cho anh mới được.
Và đây cũng là nhiệm vụ của trợ lý.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Tô Nhược Hân lại nhìn mấy tờ bản sao trên tay. Trong phút chốc, cô hơi xấu hổ, xoay người bảo với Hạ Thiên Tường: “Xin lỗi anh.
Là lỗi của cô, cô đã hiểu lầm Hạ Thiên Tường rồi.
Cô đã sai nên cô sẽ xin lỗi.
Nếu không thì cô sẽ khinh rẻ chính bản thân mình.
“Chỉ vậy thôi à?” Hạ Thiên Tường bỗng tiến lên, trong giây lát đã đi tới trước người Tô Nhược Hân.
Ngay sau đó, mùi hương nam tính nồng nàn của anh bao trùm lấy Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cảm thấy hơi khó thở: “Anh… anh cách xa em chút.”
Có điều câu này nhỏ như tiếng ruồi kêu vậy, khế đến nỗi chính cô cũng không nghe thấy rõ.
“Không.”
“Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt em!” Tô Nhược Hàn bắt đầu chơi xấu.
“Em bắt nạt anh thì có, rõ ràng chẳng liên quan gì đến anh mà em lại trách oan anh. Hừ, không phải nói xin lỗi là xong rồi đâu, phải bù đắp bằng cách khác nữa.” Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, giam cầm Tô Nhược Hân vào không gian chật hẹp giữa mình và cánh cửa.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, chợt xoay người lại, mở cửa chạy tọt vào trong: “Ai thèm!”
Dù Hạ Thiên Tường không nói thẳng đáp án ra nhưng Tô Nhược Hân biết tỏng anh muốn dùng cách gì.
Cô biết hết.
Cách của anh là làm cái chuyện gần như dồn cô vào bước đường cùng kia.
Ban nãy cô cũng cảm giác được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Hạ Thiên Tường bật cười nhìn cô nàng như con thỏ giật mình bỏ chạy kia, vào chung cư theo Tô Nhược Hân. Tiếng “rầm” vang lên, anh nhất Phương Tấn ở ngoài cửa.
Tô Nhược Hân lao như bay tới thang máy.
Ai ngờ bây giờ thang máy nào cũng đang chạy.
Lúc cô đang cúi đầu chờ thang máy tới, hình bóng cao lớn của Hạ Thiên Tường đã phản chiếu lên cửa thang máy: “Nhược Hãn, không phải anh thật mà.”
“Em… em biết.” Tô Nhược Hân xoắn vạt áo, áy náy đáp.
Đáng lẽ lúc này cô nên đoán xem tại sao Dương Thiên Thành lại đẩy cô và Dương Mỹ Lan xống đại học Nam Kinh chứ không phải cả tâm trí ngập tràn cách xin lỗi khác mà Hạ Thiên Tường sẽ yêu cầu cô làm.
Thế nhưng, cô cứ kìm lòng không đặng nghĩ về buổi tối ngày hôm ấy.
Càng nghĩ, mặt cô càng đỏ bừng.
Càng nghĩ, cô càng ước gì tìm được cái lỗ để chui vào.
“Nhược Hân, sao mặt em lại đỏ thế? Sao vậy? Em đang nghĩ gì đó?” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không chịu bỏ qua cho cô. Trong lúc chờ thang máy, anh liên tục hỏi này hỏi họ với điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng.
Tô Nhược Hân bối rối đến mức cúi gằm mặt. Anh có thể đừng nhắc đến cái chuyện “hay ho” mà tối hôm đó anh đã làm nữa được không?
Cô mắc cỡ lắm!
“Đinh”, cửa thang máy mở ra.
Có người ra ngoài.
Tô Nhược Hân đang định vào thang máy để mau chóng rời khỏi cái nơi lắm thị phi này, không ngờ người trong thang máy lại đứng chắn ngay trước cửa: “Chào cậu Hạ, mợ Hạ! Lâu rồi không gặp, tan làm cậu Hạ đón mợ Hạ về sao?”
Là dì Phương ở tầng hai mươi bảy.
Tô Nhược Hân nhớ mặt bà.
“Cháu… Vâng… đúng rồi ạ.” Tô Nhược Hân muốn vượt qua di Phương để vào thang máy.
Khổ nỗi dì Phương lại đứng ngay giữa cửa mỉm cười nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân: “Hàng xóm với nhau cả, hôm nào qua nhà tôi trò chuyện nhé.”
“Vâng, cảm ơn dì Phương ạ.” Hạ Thiên Tường lễ phép cảm ơn.
“Ngày khác tôi làm sủi cảo đem qua cho hai người nhé. Tôi thích nhất là đôi vợ chồng son không cãi nhau, sống hòa thuận với nhau như hai người đó. Tấm gương cho giới trẻ thời nay đó nha…”
Tai Tô Nhược Hân càng đỏ hơn.
Cô rất muốn đính chính với dì Phương rằng họ không phải đôi vợ chồng son.
Nhưng lần trước cô đã không nói rõ mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường rồi, nếu lần này giải thích thì chắc chắn dì Phương sẽ nghĩ cô đang thẹn thùng, kết quả là càng tô càng đen thôi.
“Cậu Hạ, vợ cậu đáng yêu thật đó! Hai người kết hôn lâu như thế chắc cũng sắp có con rồi nhỉ? Xem kìa, nói hai người là vợ chồng son quả không sai mà, không ngờ cô ấy lại đỏ cả mặt lên! Ha ha, mợ Hạ thật sự đáng yêu lắm đấy!”