Chương 319: CHƯƠNG 319: ĐÁNH LÀ THƯƠNG, MẮNG LÀ YÊU
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 319: CHƯƠNG 319: ĐÁNH LÀ THƯƠNG, MẮNG LÀ YÊU
Hóa ra từ đầu đến cuối bà ta chỉ là một kẻ ngu xuẩn, bị Tô Nhược Hân nắm trong tay từ lâu mà chẳng hề hay biết gì.
Một lần nữa, bà ta đã bị Tô Nhược Hàn đánh bại.
Đã thế còn thua một cách ê chề.
Bà ta không những đánh mất Hạ Sâm mà còn mất đi cả cánh tay đắc lực Trần Sang nữa.
“Anna, chắc lúc bà đi vào đây cũng không ngờ anh Sang đã thành người của tôi rồi đúng không?”
“Mày… mày..” Ngoài từ “mày” ra, Anna chẳng thốt ra được từ gì khác, đôi mắt bà ta tràn ngập sự bàng hoàng.
“Cơ mà anh Sang cũng khiến tôi phải nhìn mấy người như anh ta bằng con mắt khác đấy. Tôi cứ ngỡ chỉ cần thuốc tôi kê cho anh ta có tác dụng thì anh ta sẽ thả tôi ra bằng mọi giá chứ, nào ngờ anh ta cũng biết giữ chữ tín, lại còn tự mình sai thuộc hạ ở tận nước ngoài điều tra về chuyện năm xưa bà cứu anh ta. May mà hồi đó bà đã cướp công lao của người khác, lợi dụng anh Sang suốt mấy năm liền, nếu không thì tôi nghĩ chắc gì anh Sang đã chịu thả tôi đi. Thế nên, nói cho cùng, tất cả là do bà tự chuốc lấy, tự bà làm hại bản thân thôi.”
“A…” Anna điên rồ hét lên.
Song, Tô Nhược Hàn chẳng đếm xỉa gì tới bà ta nữa: “Thiên Tường, ta đi thôi.”
Cô chuẩn bị đi nhưng Hạ Thiên Tường lại vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn đứng một cục như cắm rễ ở đó: “Nhược Hân, Trần Sang không phải người của em.”
Ho?
Tô Nhược Hân ngoái đầu nhìn anh chàng cạnh mình.
Lúc nãy cô chỉ nói bâng quơ thôi mà anh lại nghiêm túc đến vậy.
Biết đang là lúc nào không mà lại đòi đỉnh chính lời nói đầu môi của cô với bản mặt nghiêm trang thế kia?
Cô phục anh sát đất!
“Em chỉ nói thế thôi mà, sao anh lại cho là thật chứ?” Nói rồi Tô Nhược Hân nhéo mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.
Cô làm vậy theo thói quen.
Nhưng Hạ Sâm lại trợn trừng mắt: “Thiên Tường, sao con lại mặc con nhỏ động tay động chân với con thế hả? Bình thường nó cũng làm thế với con à?” Người làm ba như Hạ Sâm rất chướng mắt với hành động đó.
Trong nhận thức của ông ta, Hạ Thiên Tường có thể cấu người khác, đánh người khác, mắng người khác nhưng không ai được phép làm gì anh, không bao giờ!
Hạ Thiên Tường quay lại nhìn Hạ Sâm: “Ba không biết câu đánh là thương mắng là yêu à?”
Tiếng “uỳnh” vang lên, Tô Nhược Hân thiếu điều tìm cái lỗ để chui xuống.
Hạ Thiên Tường đùa gì mà nhạt nhẽo thể không biết!
Không, phải là nhạt còn hơn nước lã cơ.
Khác nào mỉa móc người ta đâu?
Bỗng dưng bị thần cơm chó vào mồm, Hạ Sâm gãi đầu: “Ba già rồi, chẳng hiểu bọn trẻ thời nay nghĩ gì nữa”
Hạ Thiên Tường gật đầu: “Ba lo xử lý sạch sẽ nợ hoa đào của mình đi thì hơn, không thì để con giúp ba cho.”
Anna nghe đến đây thì sợ hãi đến mức nằm rạp ra đất: “Anh Sâm, nể tình con gái chúng ta tha cho em đi mà, nhé anh? Anh cưng con bé nhất mà, thương con bé nhất mà!”
Tô Nhược Hân không nghe rõ những lời la ó của Anna nữa.
Không phải cô không nghe thấy mà là không muốn nghe.
Tuy nhiên, đến tận khi đã lên chiếc xe Bugatti màu đen của Hạ Thiên Tường, cô vẫn còn nghe thấy tiếng gào thống thiết dai như đĩa của Anna vọng lại từ tòa nhà đằng sau.
Tô Nhược Hân nghe thấy âm thanh kia thì chợt quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Không hổ là cha con, ba anh mà dữ lên là không thua kém gì luôn.
Nghe vậy, Phương Tấn đang lấy xe cố nhịn lắm nhưng vẫn phải xen vào: “Thủ đoạn của ông ấy thua xa anh Hạ đấy ạ.”
“Có phải thể không?” Tô Nhược Hân nhìn sang Hạ Thiên Tường.
“Phương Tấn, không muốn lái xe nữa thì dừng, tự cuốc bộ về đi.”
“Muốn lái ạ, tôi muốn lái xe ạ, tôi rất sẵn lòng phục vụ cho anh Hạ và mợ chủ ạ.” Phương Tấn lập tức cố gắng thể hiện bản thân, còn nịnh bợt thêm từ “mợ chủ” để không phải đi bộ về thành phố.
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường không còn nói gì nữa, như thể đã quên mất mình vừa bắt anh ta xuống xe đi bộ về.
Tô Nhược Hân lặng lẽ tựa vào lưng ghế. Nguy hiểm đã qua, rốt cuộc cô cũng được thả lỏng: “Cái người Trần Sang đó cũng được phết.”
Nhớ tới Trần Sang, Tô Nhược Hân thì thầm nói.
“Không được nhắc đến anh ta.” Hạ Thiên Tường day mi tâm, muốn lôi ai đó ra đánh để trút giận.
Nhưng anh lại không nỡ đánh Tô Nhược Hân.
Thế nên anh có nghĩ vậy cũng vô ích thôi.
Cô nàng Tô Nhược Hân này đúng là yêu tinh sinh ra để tra tấn anh mà.
Tô Nhược Hân không thèm đếm xỉa gì tới Hạ Thiên Tường. Đôi lúc tên này chỉ là cọp giấy thôi, cô cóc thèm sợ.
Cô vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đoán cuối cùng ba anh vẫn sẽ bỏ qua cho Anna thôi.”
“Vì sao?”
“Vì bà ta đã sinh ra em gái của anh” Dù Hạ Thiên Tường có chấp nhận bé gái do Anna sinh ra hay không thì cô bé ấy vẫn là em gái cùng chung dòng máu với anh.
Không gì có thể thay đổi được sự thật này.
“Nó không phải em anh, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”
Nghe Hạ Thiên Tường bác bỏ cô bé đó không phải em gái mình ngay tắp lự, Tô Nhược Hân cầm lại tay anh: “Được rồi, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”
Sau khi cô nói câu này, bàn tay cứng đờ của Hạ Thiên Tường mới chậm rãi thả lỏng, nắm lại tay Tô Nhược Hân.
Phương Tấn lặng lẽ nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hàn qua kính chiếu hậu, lúc không để ý, anh ta lại bị thần cơm chó rồi sao?
Hôm nay anh ta ăn cơm chó no lắm rồi đấy.
Chiếc Bugatti đen tuyền chậm rãi dừng dưới chung cư.
Xe chưa dừng hẳn mà Tô Nhược Hân đã nhảy xuống xe rồi chạy như bay tới cổng chung cư: “Đưa anh Hạ về đi nhé Phương Tấn!”
“Tôi…”
“Cậu về trước đi.”
“Đưa anh Hạ về mau!”
“… Phương Tấn ngu người, anh ta nên nghe Tô Nhược Hân hay Hạ Thiên Tường đây?
Đáng lẽ anh ta nên nghe theo Hạ Thiên Tường mới đúng.
Nhưng anh ta lại có linh cảm mình mà làm trái lời Tô Nhược Hân thì hậu quả khôn lường.
Bởi vì giờ đây, ông chủ của anh ta nghe lời Tô Nhược Hân răm rắp, cô nói cái gì thì là cái đó. Hơn nữa, linh tính mách bảo Phương Tấn rằng nếu mình không nghe lời Tô Nhược Hân thì rất có thể cô sẽ thổi gió bên tại Hạ Thiên Tường, rồi lúc đó cái kết của anh ta vẫn sẽ thảm thương như thế thôi.
Đường nào cũng bất ổn.
Khó cho anh ta quá.
Phương Tấn ngây ra như phỗng một giây, đến khi cảm nhận được bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh ngắt thì mới hoàn hồn: “Cô Tô, xin cô chờ một lát, có thứ này tôi muốn đưa cho cô.”
Anh ta ngu quá!
Hạ Thiên Tường là người phát tiền lương cho anh ta mà.
Đương nhiên anh ta phải đứng về phe của người chủ Hạ Thiên Tường này rồi.
“Thứ gì thế?” Tô Nhược Hân tò mò xoay người lại, nhìn về phía Phương Tấn.
Mặc dù cô luôn ngoan ngoãn ngồi bên Hạ Thiên Tường suốt dọc đường ngồi trên xe.
Nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn thấy rất ấm ức khi nghĩ trường đại học mình trúng tuyển không phải đại học Đồng mà là đại học Nam Kinh.
Phương Tấn hối hả mở cửa xe ra rồi lấy một tập tài liệu đi tới chỗ Tô Nhược Hân: “Cô xem sẽ rõ.”
“Được, tôi lên lầu rồi xem sau.” Tô Nhược Hân nhận lấy, xoay người toan đi vào.