Chương 318: CHƯƠNG 318: HƠI SÂU XA
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 318: CHƯƠNG 318: HƠI SÂU XA
Vì muốn giữ cô ở lại thành phố T, Hạ Thiên Tường thật sự không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tính tình độc chiếm này của anh chỉ khiến cô sợ hãi, khiến cô hoảng loạn.
“Cô Tô, thật sự không phải do anh Hạ làm, nếu cô không tin bây giờ tôi sẽ giao hết những gì đã điều tra được cho cô.”
“Phương Tấn, cậu ra ngoài đi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng khế quát, thấy tâm trạng Tô Nhược Hân kích động, vẻ mặt anh đau lòng khó nói thành lời.
Dáng vẻ bị thương của cô gái như cánh bướm ngấm nước mưa làm thế nào cũng không bay lên được, giờ phút này này đau buồn đến vậy.
“Nhược Hân, em về nhà với anh trước, sau đó em muốn xử lý anh thế nào cũng được, chúng ta về nhà trước được không em?”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, Hạ Sâm kinh ngạc, Phương Tấn hết hồn, Trần Sang cũng ngạc nhiên, tất cả mọi người ở hiện trường đều giật mình.
Hạ Thiên Tường vui buồn thất thường trong truyền thuyết, vậy mà lại nói với Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt mọi người.
Nếu không phải gương mặt vô cùng điển trai của anh đang ở đây, ai cũng phải nghi ngờ liệu người này có phải Hạ Thiên Tường hay không.
Nhưng anh đã nói như vậy đấy.
Dịu giọng nói xong, anh cẩn thận đi về phía Tô Nhược Hân đang co người dựa sát vào góc tường: “Nhược Hân, nếu em muốn đến đại học Đồng, vậy thì cứ đến đó, không cần để ý đến điểm trúng tuyển, em muốn học trường nào cũng được, chờ khai giảng anh sẽ đích thân đưa em đến đại học Đồng nhé.”
Tô Nhược Hân chợt ngước mắt: “Anh chịu cho em đến đại học Đồng?” Chuyện này không thể nào, anh tính toán mọi cách khó khăn lắm mới khiến đại học Nam Kinh nhận cô, bây giờ lại đồng ý đưa cô đến đại học Đồng?
Cô không tin.
Cô không thể tin được.
“Ừm, Nhược Hân muốn đến đại học nào thì cứ đến đại học đó, một ngày có Hạ Thiên Tường anh ở đây không ai có thể ngăn cản em.” Giọng điệu ngang ngược vang vọng khắp căn phòng nhỏ này cũng dội vào tai của Tô Nhược Hân.
Cô ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ cô thật sự đã đổ oan cho anh?
“Nhược Hân, đến đây nào, về nhà rồi tính nhé?”
Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông lại lần nữa vươn tay ra, không tự chủ đặt lên đó.
Nếu chuyện cô thi đậu đại học Nam Kinh không phải do anh làm, thể thì không còn là việc cô có tha thứ cho anh hay không nữa.
Mà là cô đã vu oan cho anh.
Thậm chí còn vì đổ oan cho anh mà chạy ra ngoài suýt nữa mất mạng.
Nếu thật sự cô đã vu oan anh, những gì cô gặp phải cả ngày nay chẳng phải là do bản thân tự gieo gió gặt bão sao?
Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, khô ráo ấm áp.
Nhỏ nhắn nhưng rất mềm mại, khiến anh không muốn buông ra nữa.
Nếu không phải có quá nhiều người trong phòng, anh đã ôm cô đi luôn rồi: “Em đi được không?”
Hạ Thiên Tường dịu dàng dò hỏi, sự quan tâm trong đôi mắt đen nhánh kia cứ như trong mắt anh chỉ có một mình cô, không còn người nào khác.
Tô Nhược Hân ngây ngốc gật đầu, mãi cho đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong mớ hỗn loạn kia.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau bước về phía cánh cửa.
Anh hoàn toàn ngó lơ những người khác ở hiện trường.
Mấy người kia không ai lọt nổi vào mắt anh.
“Đợi đã.” Sau lưng bỗng dưng truyền đến giọng nói của Trần Sang.
Hạ Thiên Tường lại như chẳng nghe thấy, dắt Tô Nhược Hân tiếp tục đi về trước, chỉ muốn rời khỏi thế giới đông người này.
Bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với Tô Nhược Hân, dỗ dành làm vơi đi sự bất lực yếu đuối của cô mà anh nhìn thấy ban nãy.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không đồng ý, khế kéo tay Hạ Thiên Tường: “Anh chờ một chút.”
Thế là vì một câu này của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường dừng lại.
Tấm lưng đối diện với Trần Sang, anh lạnh lùng cất lời: “Có chuyện gì nói mau.
Ánh mắt Trần Sang chỉ nhìn mười ngón tay đan vào nhau của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Tô Nhược Hân, tôi muốn biết tại sao cô có thể xác định được bệnh của tôi?” Tại sao rất nhiều bác sĩ đều không chẩn đoán được nhưng Tô Nhược Hàn chỉ nhìn thoáng qua đã biết được chứng bệnh của anh ta.
Tô Nhược Hân nắm tay Hạ Thiên Tường chậm rãi xoay người: “Trần Sang, trước khi anh phát hiện bệnh của mình hẳn đã từng phẫu thuật rồi đúng không?”
“Sao cô biết?” Trần Sang vô thức nhấc tay đặt trên cổ mình.
Tô Nhược Hân thấy tay Trần sang để lên cổ thì càng thêm chắc chắn: “Anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến giáp, mà còn là cắt bỏ hoàn toàn nữa phải không?”
“Cổ tôi không có sẹo, sao cô phát hiện được?” Trần Sang kinh ngạc, hoàn toàn không tin nổi Tô Nhược Hân lại nói chính xác như vậy.
“Trên cổ anh không để lại vết sẹo phẫu thuật là chuyện rất bình thường, bởi vì anh đã làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rạch một đường từ hõm nách của anh, cho nên cổ anh không có sẹo.
“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến căn bệnh hiện nay của tôi?”
“Bởi vì đây là di chứng sau khi anh loại bỏ toàn bộ khối u tuyến giáp.” Nói xong câu này, thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt Trần Sang, Tô Nhược Hân cười bảo: “Vấn đề này hơi sâu xa, chờ lần sau gặp lại tôi sẽ nói cho anh nghe.
“Nếu đã sâu xa tất nhiên anh ta không hiểu nổi, không cần nói với anh ta chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường vừa nghe Tô Nhược Hân còn muốn gặp Trần Sang, nhanh chóng kéo cô đi.
Anh ước gì có thể xông ra khỏi căn phòng này ngay lập tức.
Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn anh với vẻ buồn cười, nếu không phải ở đây đông người, cô thật sự muốn mắng anh một câu hẹp hòi.
Bên kia, Phương Tấn không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.
Anh Hạ trong mắt anh ta trước giờ luôn sáng suốt oai phong, hôm nay thật sự không còn giống Hạ Thiên Tường nữa, hệt như một cậu trai to xác tính tình trẻ con, trong mắt trong lòng chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân.
Thậm chí không cần sĩ diện bảo Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt tất cả mọi người.
Chuyện này thật sự đã làm mới nhận thức của anh ta về Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường làm ngơ ánh mắt của những người khác, chỉ muốn nắm tay Tô Nhược Hân rời khỏi đây.
Sau lưng, một bóng người bỗng dưng bật dậy từ dưới đất, lao thẳng về phía Tô Nhược Hân.
“Cẩn thận..” Trần Sang giật mình thốt lên, Hạ Sâm hoảng hốt thét, tất cả mọi người đều chấn động gào lên.
Thấy dao găm trong tay Anna muốn đâm lên người Tô Nhược Hân, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng rồi được người đàn ông ôm vào lòng, sau đó dẫn dắt cô nhẹ nhàng xoay người tránh khỏi con dao sắp đâm tới.
Lúc này Phương Tấn và Trần Sang đã đuổi đến, trong một ngày mà con dao của Anna đã bị đánh rơi xuống đất ba lần, bà ta không cam lòng la hét: “Trần Sang, cậu phản bội tôi, tất cả các người đều là kẻ xấu, các người đáng chết, tôi muốn các người phải chết, toàn bộ đều chết hết cho tôi.”
Tô Nhược Hân đã ra ngoài cửa liếc nhìn Anna, cô thản nhiên mỉm cười: “Vừa nãy khi bà ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa nghe tôi kêu gào, chắc chắn cho rằng lúc đó tôi bị tra tấn thảm lắm nhỉ? Thực ra từ đầu đến cuối tôi chỉ hét có một phút thôi, tiếng la thê thảm phía sau được phát ra từ máy ghi âm trong điện thoại của anh Thành, sau đó tôi lấy điện
thoại của mình ra chơi, bây giờ biết những chuyện này có phải bà buồn bực lắm không? Nếu bà sớm ra tay rạch mặt tôi, khi đó đã thành công từ lâu rồi.”
“Mày câm miệng… Toàn thân Anna run rẩy, hoàn toàn không chấp nhận nổi từng lời kể rõ của Tô Nhược Hân.