Chương 317: CHƯƠNG 317: ANH ĐƯA EM VỀ NHÀ
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 317: CHƯƠNG 317: ANH ĐƯA EM VỀ NHÀ
“Sang, cậu… cậu có ý gì?” Anna sững sờ bị hai người nhóm anh Thành kéo lại.
“Chính là ý trên mặt chữ, có ơn với tôi là người khác không phải chị, chẳng qua chị chỉ lấy công lao của người ta đến tranh công, tôi không biết nên mới bị chị lợi dụng, giờ tôi biết rõ rồi chị thấy tôi còn để chị lợi dụng nữa sao?”
“Rõ ràng là tôi mà, cậu đang nói bậy gì thế?” Anna sốt ruột.
Lúc này rất khó để khiến Hạ Sâm đổi ý, nếu ngay cả Trần Sang cũng vứt bỏ bà ta, bà ta thật sự xong đời, hoàn toàn chấm dứt.
“Chị còn không chịu thừa nhận sao?”
“Tôi chỉ thừa nhận mình đã từng cứu cậu, cậu biết rõ còn gì.”
“Vậy chị nói xem, kẻ ám sát tôi mà chị đã giúp tôi giết chết kia tên là gì?”
“Jack. Anna nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã thốt lên.
“Anna, chị thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, ban nãy tôi thuận miệng nói ra cái tên thôi, chị thật sự cho rằng năm đó kẻ ám sát tôi là Jack sao? Tôi cho chị biết khi đó ở hiện trường anh ta đã từng nói tên, anh ta tên là Gary không phải Jack. Thế nên người cứu tôi lúc ấy không phải chị, nếu hôm nay Tô Nhược Hân không nhắc nhở tôi, trước giờ tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện điều tra, tra rõ mới biết hóa ra người ban đầu đã cứu tôi chính là ba ruột đứa con hoang của chị, có lẽ vì chị sinh con trai cho ông ta, còn để con trai ông ta hưởng thụ giàu sang phú quý dưới đôi cánh của Hạ Sâm, vì thế ông ta mới nhường công lao đáng có cho chị.”
“Không phải, không phải như vậy.
“Tôi đã điều tra rồi, khi ấy chị không hề có mặt ở hiện trường, gã trai chị bao nuôi mới ở đó, cho nên chị đã lừa tôi suốt mấy năm, trong mấy năm nay chắc chị chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kết cục như thế này nhỉ?” Trần Sang nói đến đây lại lùi về sau một bước.
Như thể chỉ cần đứng gần Anna ngay cả không khí hít thở cũng nhiễm bẩn.
“Thế nên, cậu… các người… Anna nhìn Trần Sang trước rồi lại quay sang Hạ Sâm, cuối cùng rời mắt về phía Tô Nhược Hân: “Mày… Các người đã sớm thông đồng với nhau?”
Tô Nhược Hân bỗng nhiên ngồi dậy, tấm chăn đắp trên người cũng trượt xuống theo, cả người sạch sẽ gọn gàng xuất hiện trước mặt Anna: “Đây không phải thông đồng mà là vạch trần, nếu không thăm dò như thế sao có thể thử được ngay cả thích khách năm đó ám sát Trần Sang tên gì bà cũng chẳng biết, cho nên bây giờ bà gieo gió gặt bão thôi”
“Tao… Anna sững người lùi về sau, chỗ dao găm cắm vào bả vai toàn là máu, nhưng bà ta dường như không cảm nhận được đau đớn, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt: “Sao lại như vậy? Không thể nào.”
“Sao lại thế ư? Để tôi nói cho bà biết, đó là do tự tạo nghiệt không thể sống.” Tô Nhược Hân lạnh lùng quát khẽ.
Người phụ nữ này ba lần bốn lượt ra tay với cô, bây giờ dù có chết cũng không hết tội.
“Không thể nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các… các người mau nói rõ ràng.” Anna chán nản ngồi phịch xuống đất, lúc này đã mềm nhũn cả người.
“Tô Nhược Hân kê cho tôi một đơn thuốc có thể chữa bệnh của tôi, nhưng mà tôi không trực tiếp đến lấy.” Trần Sang lên tiếng.
Tô Nhược Hân nghe mà sững sờ: “Sau khi anh rời khỏi đây không trực tiếp lấy thuốc à?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi biết một khi uống thuốc cô cho tôi thì phải hoàn thành lời hứa với cô, nhất định phải thả cô ra, nhưng tôi đã hứa với Anna từ trước, thế nên tôi không thể uống thuốc của cô được…
“Do đó sau khi anh rời khỏi đây đã điều tra người năm đó cứu anh rốt cuộc có phải Anna hay không, về sau xác định không phải bà ta, chắc chắn mình không nợ Anna điều gì cũng không cần thiết phải trả ơn Anna, anh mới lấy thuốc của tôi đúng không?” Thảo nào động tác của Trần Sang lại chậm trễ như vậy tới tận giờ này mới đến đây, hóa ra anh ta không trực tiếp đi lấy thuốc mà điều tra Anna trước.
Điều đó cho thấy rõ người đàn ông này là một người rất giữ lời hứa.
Cho dù cô có thể chữa khỏi bệnh của anh ta, anh ta cũng không dễ dàng vì thuốc của cô mà phản bội lại những gì mình đã từng hứa.
“Đúng vậy, nếu không có lời nhắc nhở của cô tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ chị ta, bây giờ mới biết chị ta mạo danh người khác lừa tôi suốt mấy năm, nếu chị ta đã gạt tôi trước tất nhiên tôi cũng không cần quan tâm nữa.
“Anh Sang, anh bị bệnh gì vậy?” Anh Thành ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, thấy Trần Sang nói Tô Nhược Hân đưa thuốc cho anh ta, lo lắng dò hỏi.
Anh Thành vừa lên tiếng hỏi gương mặt trắng nõn của Trần Sang lập tức u ám: “Câm miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện
Tô Nhược Hân nhịn cười nhìn anh Thành ở bên cạnh, anh ta hỏi Trần Sang như vậy rõ ràng là nhắc đến chuyện không nên nói, tất nhiên ngay cả suy nghĩ muốn chém anh ta Trần Sang cũng có luôn rồi.
Rất có thể là trừ cô ra, anh ta không muốn có người thứ ba nào trên đời này biết đến bệnh của mình nữa.
Anh Thành ngoan ngoãn lùi về sau, không dám hỏi tiếp cũng chẳng dám lỗ mãng nữa.
“Anh Sang, thuốc hiệu quả không?” Nhưng anh Thành không dám hỏi, Tô Nhược Hân lại dám, hơn nữa giọng điệu còn rất chắc chắn.
Cho dù anh Sang chưa trả lời, cô cũng biết chắc thuốc mình kê có tác dụng.
Sắc mặt của Trần Sang từ u ám nhanh chóng trở thành màu gan heo, gương mặt điển trai hơi cúi xuống, nhỏ tiếng đáp: “Ừm!”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?” Cô không hề muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một phút một giây nào nữa, Trần Sang đã hứa với cô, chỉ cần cô có thể chữa khỏi
bệnh, anh ta sẽ thả cô đi.
“Được, cô đi với anh ta, nhưng phải nhớ thuốc hàng ngày của tôi.” Trần Sang nói rồi ánh mắt nhìn ra trước cửa.
Tô Nhược Hân nương theo tầm mắt anh ta nhìn qua đó, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cả ngày hôm nay, người đàn ông luôn lớn vởn trong tâm trí cô, anh đã đến rồi.
“Nhược Hân” Ánh mắt người đàn ông nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô như mê hoặc, khiến cô khó khăn cất bước ngay cả đi đường cũng chẳng biết.
Sau đó trông thấy Hạ Thiên Tường đi vòng qua Hạ Sâm, lướt qua Anna, vượt qua Trần Sang, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân.
Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đưa qua: “Nhược Hân, anh đưa em về nhà.
“Không… Nhìn bàn tay trước mặt, Tô Nhược Hân hoàn hồn ngay lập tức, bỗng nhiên không ngừng lùi về sau, mãi đến khi không còn đường lui cô tựa lưng vào vách tường mới bất đắc dĩ dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường khế quát: “Em không về với anh đâu. Hạ Thiên Tường, em không muốn nhìn thấy anh nữa, em phải đến đại học Đồng, em cứ phải học ở đại học Đồng đấy.
“Cô Tô, anh Hạ đã điều tra chuyện đổi điểm đại học Đồng và đại học Trung Ương rồi, là do người khác làm không liên quan đến anh ấy.” Ngoài cửa, Phương Tấn cũng bước vào.
Hiển nhiên Hạ Thiên Tường và Phương Tấn đã đến từ sớm, chẳng qua chờ Hạ Sâm dạy dỗ Anna xong mới xuất hiện mà thôi.
“Tôi không tin, anh lừa tôi, các người lừa tôi, là do Hạ Thiên Tường làm, anh ấy không muốn tôi đến thành phố B phải không?”