Chương 316: CHƯƠNG 316: BÀ ĐỂ TIỆN
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 316: CHƯƠNG 316: BÀ ĐỂ TIỆN
Tô Nhược Hân nhắm mắt.
Nụ cười của Anna càng thêm hung ác: “Bây giờ bắt đầu nhé…”
“Cạch” một tiếng, Tô Nhược Hân vừa nhắm mắt đã nghe thấy âm thanh dao găm rơi xuống đất.
Đúng vậy, là tiếng rơi xuống đất mà không phải rơi trên giường.
Bởi vì giường có chăn nên rất mềm, rất khó nghe thấy âm thanh khi rơi xuống.
Nhưng tiếng rớt xuống đất lại rõ ràng, âm vang giòn giã, khiến Tô Nhược Hân giật mình mở mắt ngay lập tức.
Vừa khéo là lúc Anna ngạc nhiên xoay người lại.
Lúc này cửa phòng lại được mở ra.
Trước cửa, thân hình thẳng tắp của Trần Sang chậm rãi bước vào: “Chị Anna, thực ra có thể ra tay muộn một chút mà.”
“Cậu có ý gì?” Anna tức giận trừng mắt nhìn Trần Sang.
“Chị không cảm thấy nếu rạch mặt cô ta sẽ rất khó bán được giá cao à, cho nên có thể bán cô ta với giá tốt trước rồi mới tìm cơ hội rạch mặt cô ta sau, chị nói xem có đúng không?”
“Bà đây không thèm để ý chút tiền kia, bà đây chỉ quan tâm cảm nhận của cô ta, nhất định phải rạch mặt cô ta, còn phải do chính tay tôi làm, như vậy tôi mới thấy hả dạ, mới có thể giảm bớt mối hận. Tôi hận cô ta, hận chết cô ta.”
“Bản người lấy tiền vào tay trước rồi mới rạch mặt, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?” Trần Sang bước về trước, rất nhanh đã đi đến trước giường, anh ta khom người nhặt dao găm lên, hờ hững vung vẩy vài cái: “Đồ tốt đấy, mới mua à?”
“Tất nhiên, tôi cố ý mua cho con khốn này mà.” Anna giật lại dao găm trong tay Trần Sang: “Trả cho tôi.
“Lần đầu tiên tôi thấy con dao cùn như vậy đấy, lần trước lúc chị giúp tôi bắt Jack nếu có loại dao găm như vậy thì tốt rồi, tôi lấy nó rạch bụng mổ ngực Jack, chắc chắn rất sướng.”
“Lúc đó tôi chưa moi ra được con dao này, nếu không khi ấy nhất định sẽ cho cậu mượn, chờ tôi rạch mặt Tô Nhược Hân xong sau này sẽ mua một con tặng cậu, đảm bảo khi cậu gặp người mình muốn ra tay chắc chắn rất đã ghiền.
“Được, cảm ơn chị Anna.
“Cám ơn gì chứ, tôi và cậu là mối quan hệ sống chết, mấy năm nay cậu cũng giúp tôi rất nhiều, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng?”
“Không, là tôi phải cảm ơn chị, nếu không có chị năm đó tôi đã bị Jack bắn chết từ lâu.”
“Chẳng qua đúng lúc gặp phải thôi.” Anna khiêm tốn nói, sau đó lại nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Sang, nếu cậu thấy ít tiền quá tôi có thể tăng thêm cho cậu, dù sao tôi cũng muốn rạch mặt cô ta ngay bây giờ, lần này cậu không thể ngăn tôi nữa, nếu không tôi trở mặt với cậu đấy.
“Được, chị làm đi!” Trần Sang cười khẽ, lùi về sau một bước.
Bấy giờ Anna mới xoay người về phía Tô Nhược Hân: “Họ Tô kia, lần này mày không thoát được đâu…
Tô Nhược Hân híp mắt.
Nhưng lúc này trên gương mặt cô đã không còn vẻ căng thẳng nữa.
Mà rất bình tĩnh.
Bởi vì trong tầm mắt cô trông thấy một con dao đang ném đến đây.
“Cạch” một tiếng, dao găm lại rơi xuống đất.
Nhưng không phải là con dao đang lao tới mà là dao găm trong tay Anna: “Ai?”
Dao găm lóe sáng trên vai cắm vào da thịt, chớp mắt áo trên người bà ta nhuốm máu đỏ, giật mình xoay người lại: “Là ai?”
Lúc nhìn thấy người phía trước, sắc mặt bà ta trắng bệch như tờ giấy: “Sâm, anh… sao anh lại đến đây?”
Bà ta nói rồi lảo đảo bước về phía Hạ Sâm đang đi tới, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Sao anh lại đến đây? Sao lại đến nơi dơ bẩn hỗn loạn này? Anh đến đón em về nhà có phải không? Sâm, anh đến đón em về nhà mà, đi thôi, chúng ta về nhà.
Anna mỉm cười đón Hạ Sâm, thậm chí quên mất dao găm cắm trên vai mình là do Hạ Sâm phóng, bà ta nhịn đau duỗi tay muốn vòng qua cánh tay của Hạ Sâm. Nhưng bà ta vừa giơ tay, Hạ Sâm đã lùi về sau một bước, lạnh lùng tránh né: “Đừng lấy tay bà chạm vào tội, dù chỗ này dơ bẩn hỗn loạn nhưng cũng sạch sẽ hơn bà.”
“Sâm, có phải anh đang nói đùa không? Vừa rồi anh không muốn ra tay với em mà là Tô Nhược Hân phải không? Cô ta không xứng làm con dâu anh nữa, cô ta không xứng với Hạ Thiên Tường, thế nên anh muốn giết chết cô ta, tránh khiến cho Hạ Thiên Tường mất mặt, đúng không?” Đôi mắt Anna chỉ chăm chú nhìn Hạ Sâm, tất cả hy vọng của bà ta đều đặt lên ông ta.
Bà ta nhìn Hạ Sâm, đáy mắt ngập vẻ quyến rũ.
Nhưng ánh mắt có quyến rũ đến mấy cũng chẳng xóa được vẻ tiều tụy trên người bà ta.
Hạ Sâm lạnh lùng liếc bà ta: “Không phải, người tôi muốn giết là bà không phải con bé. Người phụ nữ dơ bẩn như bà, tôi đã từng yêu thương chiều chuộng bà, bà lại dám phản bội tôi, thậm chí còn sinh con cho người đàn ông khác, bà đê tiện lắm.
Anna quỳ xuống ngay lập tức, bò đến trước chân của Hạ Sâm, nắm góc quần của ông ta, run rẩy cầu xin: “Sâm, em chỉ muốn sinh cho anh đứa con trai, em không yêu người đàn ông đó, không yêu chút nào, ông ta chẳng bằng nửa đầu ngón tay của anh, em chỉ muốn cho anh đứa con trai thôi, anh tha thứ cho em, tha thứ cho em đi
Nghe đến đây Hạ Sâm càng tức giận hơn, thẳng thừng đá vào lồng ngực Anna: “Cho nên bà sinh cho tôi đứa con trai của người đàn ông khác?”
“Sâm, cho dù thằng bé có không tốt đến đâu, nhưng nuôi con chó nhiều năm như vậy cũng có tình cảm mà đúng không? Mấy năm nay lúc nào thằng bé cũng lấy lòng anh, lúc nào cũng kính trọng anh, xem anh là ba ruột, có thế nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn Hạ Thiên Tường mà? Hơn nữa dù anh không cần thằng bé thì vẫn còn con gái của chúng ta, đó là đứa con gái thân yêu nhất của anh, là con gái ruột của hai chúng ta.”
“Không phải của chúng ta, sau này con bé chỉ là con gái của tôi, không có quan hệ gì với bà hết.” Hạ Sâm lạnh lùng lên tiếng.
“Sâm, em sai rồi, anh đừng không cần em mà, được không?”
“Bà biết sai rồi sao?”
“Em biết lỗi rồi.”
“Nếu đã biết sai thì nên nghiêm túc hối cải, nhưng giờ bà đang làm gì hả? Bà cho người bắt cóc Tô Nhược Hán, bà muốn phá hủy hạnh phúc của Thiên Tường, bà muốn đẩy thẳng bé vào chỗ bất nhân bất nghĩa. Hạ Sâm nói đoạn lại mạnh mẽ đá Anna một cái.
Hạ Sâm vừa nói xong câu đó, Anna bỗng nhiên nhớ đến Tô Nhược Hân.
Đúng vậy, từ khi nhìn thấy Hạ Sâm bà ta đã quên mất Tô Nhược Hân, chỉ muốn dỗ dành cầu xin Hạ Sâm lại yêu thương chiều chuộng bà ta, thế mà quên hỏi Hạ Sâm sao lại tìm được đến đây.
Bà ta đột nhiên quay đầu, khóe môi chảy máu nhìn Trần Sang: “Trần Sang, là cậu đưa anh Sâm tới? Cậu cố ý sao?”
“Đúng vậy.” Không ngờ Trần Sang lại thừa nhận không chút chần chừ.
“Cậu… sao cậu lại làm vậy? Tôi đã từng cứu cậu, sao cậu có thể lấy ân báo oán? Trần Sang, cậu làm thế sẽ bị quả báo đấy.” Anna giận dữ, lúc này chẳng thèm màng đến hình tượng gì nữa, điệu bộ như muốn lao đến liều mạng với Trần Sang.
Trần Sang hơi lùi lại tránh Anna, lạnh lùng nói với mấy anh em và anh Thành: “Kéo chị ta lại.”
Sau đó, nhìn Anna với vẻ ghét bỏ: “Chị chắc chắn mình có ơn với tôi?”