Chương 315: CHƯƠNG 315: CON RIÊNG CỦA CON RIÊNG
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 315: CHƯƠNG 315: CON RIÊNG CỦA CON RIÊNG
Điều khiến cô bất ngờ là vào lúc này, những gì hiện lên trong đầu cô toàn bộ đều là Hạ Thiên Tường.
Cô nghĩ chắc chắn là mình trúng tà rồi.
Rõ ràng cô vẫn đang giận anh.
Cô còn đang trách anh.
Cô không thể nhớ đến anh được.
Chính vào lúc này, “rầm” một tiếng cửa bị đẩy ra đụng lên vách tường, Anna không chờ nổi cầm dao găm bước vào.
Dao găm rất cùn, bà ta cố ý chọn nó mang đến đây.
Nói thẳng ra loại dao găm này chuyên dùng để tra tấn người ta.
“Tránh ra.” Anna nhìn mấy người đàn ông trước giường, nhỏ giọng quát.
Anh Thành gật đầu với đám anh em của mình: “Tránh ra đi” Đồng thời vươn tay kéo chăn đến dưới cổ Tô Nhược Hân.
“Ồ, có gì phải che đâu? Chẳng lẽ thảm đến mức không nỡ nhìn?” Anna vừa khéo trông thấy anh Thành đắp chăn lên người Tô Nhược Hân.
Mà bà ta chỉ để ý Tô Nhược Hân, không hề phát hiện thực ra quần áo của nhóm người anh Thành vẫn nguyên vẹn, chỉ cởi áo khoác ra mà thôi.
Lúc này mái tóc dài của Tô Nhược Hân xõa tung vương vãi trên nệm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nghe thấy giọng nói của Anna, cô vô thức quay đầu lại, vừa trông thấy dao găm trong tay Anna, cô hoảng loạn thốt lên: “Anna, bà còn muốn gì nữa?”
“Mày đoán xem?” Anna cười lạnh bước đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống Tô Nhược Hân, sau đó quan sát từ mái tóc đến gót chân của cô, rồi lại từ gót chân lên mái tóc:
“Tô Nhược Hân, trước hôm nay chắc chắn mày không ngờ mình sẽ thảm như bây giờ nhỉ? Với dáng vẻ của mày lúc này, Hạ Thiên Tường không cần mày nữa đâu, cậu ta có bệnh
sạch sẽ, đàn ông nhà họ Hạ đều mắc chứng bệnh thích sạch sẽ, thế nên sau này ngay cả nhìn mày một cái cậu ta cũng cảm thấy ghê tởm.
“Anna, bà hèn hạ lắm.” Tô Nhược Hân nói rồi phun nước bọt về phía Anna.
Người phụ nữ này thật sự đã làm mới nhận thức của cô về loại người đê hèn.
Nuôi đàn ông, sinh con riêng của con riêng.
Đúng vậy, con trai do bà ta sinh là đứa con ngoài giá thú của Hạ Sâm.
Không ngờ đó chẳng phải con trai ruột của Hạ Sâm.
Cho nên thật sự là con hoang trong nhóm con ngoài giá thú.
Ha, bà ta sinh ra con hoang của con riêng, bị bắt quả tang thế mà không biết hối cải.
Lại còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.
“Tao hèn hạ? Cho dù tao có để tiện cũng sạch sẽ hơn mày, nhìn dáng vẻ lúc này của mày đi, chỉ một chốc thôi đã có nhiều đàn ông như thế, bây giờ mày muốn dơ bẩn thế nào thì
dơ bẩn thế đấy, nếu Hạ Thiên Tường nhìn thấy mày lúc này, mày đoán xem cậu ta sẽ có phản ứng gì? Mắng mày không biết xấu hổ, mắng mày là đôi giày rách? Ha ha, nhưng sợ là cả đời này mày cũng không gặp Hạ Thiên Tường được nữa”
“Bà… bà có ý gì?” Tô Nhược Hân trợn to mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ hoảng sợ, lúc Anna nói chuyện, mặt mày dữ tợn như muốn xé nát cô.
“Nể tình ban nãy mày la hét thảm thiết, cho nên tạo tốt bụng đặt cho mày một chiếc thuyền, chẳng phải mày chưa từng ra nước ngoài sao, tạo sẽ tiễn mày đi để trải sự đời, tiện cho mày so sánh đàn ông trong nước hay đàn ông nước ngoài mạnh hơn, ha ha.” Anna nói đoạn, giơ dao găm trong tay đến trước mặt Tô Nhược Hân, sau đó vung tay một chút.
“Bà… bà muốn làm gì?” Tô Nhược Hân căng thẳng rụt cổ, mái tóc hỗn loạn cũng đung đưa theo cử động của cô.
“Mày đoán xem?” Anna hạ giọng cười lạnh, dao găm đột ngột kề lên mặt Tô Nhược Hân.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Tô Nhược Hân rùng mình run rẩy: “Bà… bà muốn rạch mặt tôi?”
Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ như phát điên trước mặt với vẻ hoảng loạn, dao găm trong tay bà ta thật sự đè lên mặt cô, lạnh lẽo, rất đáng sợ.
Nghe cô nói thế, Anna cầm dao găm chậm rãi lướt trên mặt Tô Nhược Hân: “Ừm, bắt đầu từ khóe mắt rạch nghiêng xuống, rạch một dao trước rồi lại thêm dao tiếp theo, trước tiên vẽ chữ X lên má trái rồi rạch chữ X ở má phải, đối xứng như vậy nhất định là rất xinh đẹp, mày nói xem có đúng không?”
Cơ thể Tô Nhược Hân vô thức lùi về sau, rất muốn tránh con dao trong tay Anna, nhưng cô nằm trên giường hoàn toàn không có đường lui: “Bà là đồ điên, người phụ nữ điên này, bà điên rồi.”
“Ồ, chỉ rạch chữ X đối xứng trái phải thôi mà mày đã cảm thấy tạo điên à? Nhưng tao còn muốn vẽ một bức tranh trên mặt mày nữa đấy, vẽ con rùa mày thấy sao hả? Xoẹt xoẹt vài đường, tao đảm bảo con rùa trên mặt mày sẽ rất sống động, trông như thật vậy.”
“Không… Tôi không muốn… Đồ điên… Bà không được rạch… Tô Nhược Hân sợ hãi không ngừng rúc người lại, muốn vùi mình vào trong chăn.
Nhưng dao găm trong tay Anna lại không hề bỏ qua mà đuổi sát theo mặt cô: “Ha ha, tao đã tuyên bố với mày trước về tác phẩm tao muốn vẽ rồi đấy, mày không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
“Tôi có ý kiến, bà không được rạch, nếu không tôi làm ma cũng không tha cho bà, Hạ Thiên Tường cũng sẽ không bỏ qua cho bà. Chỉ cần anh ấy không tha cho bà, Hạ Sâm cũng
không bỏ qua cho bà đầu, cả đời này bà cũng đừng mong quay về bên cạnh Hạ Sâm, cho dù bà có sinh con gái cho ông ta cũng vô dụng, Hạ Sâm sẽ không cần loại phụ nữ rắn rết như bà.” Tô Nhược Hân khế quát, trong mắt đã lấp loáng ánh nước, mềm mại yếu ớt.
“Ha ha, cất nước mắt của mày lại đi, dáng vẻ đáng thương của mày có lẽ còn chút tác dụng với bọn đàn ông, nhưng với tao, mày càng khóc tạo càng hưng phấn. Ha ha, chờ tạo rạch mặt mày xong sẽ thêm vài đóa hoa mai trên người mày nữa, xinh xắn quyến rũ biết mấy.” Anna cười lạnh nói hết từng câu từng chữ, sau đó đột ngột nhấc dao găm trong tay
lên.
Tô Nhược Hân chỉ cảm giác gương mặt nhẹ bẫng, sau đó trông thấy Anna giơ dao găm vung xuống lần nữa: “Bắt đầu thôi, tao muốn vẽ lên mặt mày. “Không…” Tô Nhược Hân ôm chặn lùi vào tường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
“Đè cô ta lại cho tôi, không cho cô ta cử động.” Anna nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, cô càng lùi lại nụ cười của bà ta càng thêm lạnh giá, chỉ chờ mấy người anh Thành đè chặt Tô Nhược Hân sẽ bắt đầu rạch mặt cô.
“Cô Tô, cô ngoan ngoãn chấp nhận đi, kết cục của cô xem như đã tốt lắm rồi, đỡ hơn mất mạng có đúng không? Gương mặt có xinh đẹp đến mấy nếu chết rồi cũng có ích gì đâu?” Bốn người đàn ông bước lên, chỉ thoảng chốc hai tay hai chân của Tô Nhược Hân đã bị đè lại.
Cô của lúc này không còn cử động được nữa.
“Tô Nhược Hân, lần này tao thật sự sẽ bắt đầu đấy, mày hãy thoải mái hưởng thụ quá trình tuyệt đẹp khi gương mặt có thêm hai bức tranh kể từ bây giờ đi, chắc chắn là rất tuyệt
vời.”
Dao găm chậm rãi lướt xuống.
Khi nó đến gần từng chút một như thể đang giày xéo trái tim của Tô Nhược Hân, cô trừng to mắt: “Không…”
Cô gào thét muốn vùng vẫy.
Nhưng dao găm lạnh lẽo kia cuối cùng cũng rơi xuống…