Chương 314: CHƯƠNG 314: ĐẦU L U
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 314: CHƯƠNG 314: ĐẦU L U
Anna vừa dứt lời đã quay lại nhìn mấy người đàn ông phía sau: “Ừm, bây giờ tôi sẽ giao cô ta cho các cậu, chỉnh cô ta xong rồi tôi sẽ đến tội hành hạ cô ta, lên đi.”
Nói xong bà ta quay lưng bước ra khỏi phòng.
Tóc của Tô Nhược Hân cuối cùng cũng được nới lỏng.
Nhưng cơn đau vẫn còn đó.
Anna là một kẻ điên.
May mắn thay, Anna nghĩ rằng chuyện hành hạ nhất đối với cô là tặng cô cho bọn đàn ông.
Tặng nhiều tên đàn ông cùng một lúc.
Anh Thành đã động lòng rồi.
Anh ta kích động bước tới định bắt đầu.
Tô Nhược Hân nhìn chòng chọc vào móng vuốt của anh ta, sau đó khoan thai nói: “Đừng quên những gì anh Sang đã nói với anh trước khi rời đi.”
Quả nhiên sau khi cô nói xong, bàn tay sắp hạ xuống của anh Thành khựng lại giữa không trung, anh ta có vẻ sợ rồi.
Tô Nhược Hân không ngờ người này lại sợ Trần Sang đến vậy.
Trần Sang rõ ràng là một anh chàng thư sinh cao gầy, thế mà có thể khiến cho anh Thành cao to thô lỗ phải sợ, cô bỗng có hơi bội phục Trần Sang.
“Anh Thành, đừng nghe lời cô ta nói bậy, anh là đàn ông không thể nhát gan được.” Mấy anh em phía sau bắt đầu dụ dỗ.
Có bọn họ đồng loạt dụ dỗ như thế, dù anh Thành có muốn nhát gan cũng ngại, thế là anh ta kiên trì tiến lên trước, nhìn thấy quần áo của Tô Nhược Hán thì rất chướng mắt: “Tay chân cô không thể động đậy, để mấy anh đây lột giúp cô vậy.”
Tô Nhược Hân hít vào một hơi thật sâu, chỉ có thể nói: “Tốt hơn hết là anh nên nghiêm túc suy nghĩ một phen đi, anh nghe lời anh Sang hay nghe lời người đàn bà Anna ấy”
Cô vừa nhắc nhở, mấy người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng một người trong số họ lấy điện thoại di động ra nói: “Cô ta nói đúng, chúng ta là người của đại ca chứ không phải người của Anna, vẫn nên gọi điện thoại xác nhận với đại ca thử đi, nếu không đại ca mà dữ lên dùng gia pháp thì mấy người chúng ta sẽ chịu không nổi đâu.”
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy may mắn vì đã nhắc nhở đúng với những người này.
Cùng lúc đó, trong đầu không tự chủ lóe lên hình ảnh Trần Sang, quả thật không biết tại sao mấy thuộc hạ này lại sợ cái tên ẻo lả như anh ta đến vậy: “Anh Sang rất giỏi đánh
đấm hả?”
Tô Nhược Hân kìm lòng không đậu mà hỏi, nếu không hỏi cô e rằng mình sẽ dồn nén chết mất.
Bởi vì lúc này, anh Thành đã thực sự gọi điện cho Trần Sang.
Rõ ràng anh ta đã nhớ lời dặn dò của Trần Sang trước khi rời đi, nên cho dù Anna có ra lệnh thì họ thực sự không dám động vào cô.
Nhị Thức bắt cóc Tô Nhược Hân về đây nhìn về phía cô: “Không phải anh Sang đánh đấm giỏi, mà là đánh đấm siêu giỏi, tôi chưa từng thấy ai có thể đánh thắng anh Sang của tôi.”
“Cho nên, mấy người các anh có hợp lại cũng không thể đánh chết anh ta sao?” Nếu không tại sao khi cô nhắc tới Trần Sang, mấy người bọn họ đã hoảng sợ không dám động đến cô.
“Với kỹ năng như vậy, mười người chúng tôi cũng không phải là đối thủ của anh ấy. Ngoài ra, anh Sang còn rất cừ, thiên văn, địa lý và công nghệ điện tử không có thứ gì mà anh ấy không biết. Để tôi nói nhỏ cho cô biết, anh Sang là nhân vật xếp vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng hacker toàn thế giới đấy.”
Tô Nhược Hân nghĩ rằng những người như Nhị Thức mà còn biết hack camera theo dõi, điều này đều do Trần Sang dạy nên cô tin lời Nhị Thức nói: “ Còn người số một thì sao?” Tô Nhược Hân tò mò.
“Cái này, không ai biết anh ta là ai, chỉ biết rằng cái người số một này thích ném đầu lâu mỗi khi hack hệ thống nào đó.” Nhị Mao nói một cách thần bí.
Ở bên kia, anh Thành đã gọi điện cho Trần Sang.
“Anh Sang, bà Anna đang ở đây. Bà ta đã kêu mấy người bọn em cùng nhau chỉnh Tô Nhược Hân anh xem…”
Tô Nhược Hân vểnh tai lên.
Tất nhiên, cô không thể nghe thấy gì cả.
Anh Thành cách cô hơi xa, lúc này anh ta đang ở trong góc phòng hỏi ý kiến của Trần Sang.
Không biết Trần Sang nói gì ở đầu kia, anh Thành gật đầu: “Được rồi, em biết rồi, em hiểu rồi.”
Một lúc sau, anh ta cúp máy.
Nhìn thấy anh Thành chậm rãi đi từng bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân tái nhợt. Trần Sang, anh ta không muốn chữa bệnh nữa sao? “Không… không..” Anh Thành càng ngày càng gần, Tô Nhược Hân chỉ muốn tránh xa người đàn ông này.
Tuy nhiên, tay và chân đều bị trói nên cô hoàn toàn không thể cử động.
Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh ta dừng lại trước mặt mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân càng trắng hơn.
Cô đã nhìn nhầm Trần Sang rồi.
Mấy người đàn ông cùng lên…
Ngoài cửa, Anna ngồi thoải mái trên ghế dựa, nghe tiếng hét không ngừng của Tô Nhược Hân, khóe môi nhếch lên cười lạnh, dám động vào bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ khiến cho cuộc sống của Tô Nhược Hân sống không bằng chết.
Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.
Tiếp theo vẫn còn thứ tồi tệ hơn điều này đang chờ đợi Tô Nhược Hân.
Bà ta muốn cào nát mặt cô, biến cô thành một đứa xấu xí, rồi bán cô cho một tên tội phạm, khiến cô sống trong bóng tối đến hết đời.
Hạ Sâm đã bỏ rơi bà ta, bà ta sẽ khiến Hạ Thiên Tường bỏ rơi Tô Nhược Hân.
Đang vui vẻ nghịch móng tay bỗng bà ta lại nhớ Hạ Sâm.
Phải thừa nhận rằng, Hạ Sâm là người biết tán tỉnh nhất trong tất cả những người đàn ông của bà ta.
Mỗi khi nghĩ đến ông ta, bà ta luôn cảm thấy máu trong người như muốn sôi lên.
Vì vậy, bà ta mới không dám xem cảnh Tô Nhược Hân ở cùng với mấy người đàn ông.
Bà ta sợ rằng càng nhìn sẽ càng nhớ đến Hạ Sâm.
Hạ Sâm giống như một loại thuốc phiện, một khi đã nếm thử hương vị đó thì sẽ tuyệt đối bị nghiện, khó dứt ra được.
Bà ta phải giải quyết Tô Nhược Hân trước, sau đó cố gắng tìm cách trở về bên cạnh Hạ Sâm.
Ông ta giống như cây thuốc phiện của bà ta, bà ta cũng có thể là cây thuốc phiện của ông ta, không người phụ nữ nào của ông ta có thể so sánh được với bà ta.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Anna ngày càng đậm.
Bà ta nóng lòng muốn gặp Hạ Sâm ngay lúc này và khi đó người đàn ông ấy vẫn là của bà ta.
Đúng vậy, bà ta cảm thấy hưng phấn khi nghe tiếng hét của Tô Nhược Hân.
Trong bóng đêm, xa xa có ánh đèn xe uốn quanh chiếu tới, Anna nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ra bẩm số.
“Trần Sang, có phải cậu sắp tới không?”
Trần Sang nhìn chằm chằm con đường nhựa phía trước: “Phải.”
“Các anh em của cậu không tệ, cho nên tôi đang thăm hỏi họ, giúp tôi đặt thuyền cho đêm nay đi, đêm nay tôi sẽ đưa cô ta đến bến tàu để đưa đi, tránh đêm dài lắm mộng” Rạch nát mặt Tô Nhược Hiên chỉ cần tối đa ba phút, cho nên đối với Anna mà nói chút thời gian đó có thể nói là chẳng đáng nhắc tới.
Hơn nữa, bà ta còn phải sử dụng con dao găm cùn nhất để mỗi một nhát đều khiến Tô Nhược Hân cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.” Trần Sang cúp điện thoại, nhanh chóng bẻ lái gấp, sau khi chiếc xe địa hình đổi hướng khỏi vị trí cũ bèn chặn ngang giữa đường, khiến cho chiếc xe theo sát phía sau suýt nữa đã tông vào trực diện.
Trần Sang xuống xe, hình ảnh cô gái như chú cáo nhỏ mà anh ta nhìn thấy cách đây không lâu chợt lóe lên trong đầu, lạnh lùng nói: “Đánh nhau một trận, một trận sẽ quyết định thắng thua.”
“Đánh cược không?” Chỉ đánh mà không cược thì quá nhàm chán.
“Cô ấy.”
“Được.” Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu không mảy may do dự, sau đó vung một quyền qua.
Màn đêm vốn yên tĩnh thoắt cái đã trở nên ồn ào.
Hai người một đen và một trắng đang ẩu đả nhau, cảnh tượng đó vô cùng đẹp mắt…
Giọng Tô Nhược Hân đã khàn rồi.
Quá mệt mỏi.
Cô muốn ngủ.
Rất muốn ngủ.
Nhưng cô muốn ngủ cũng không ngủ được…