Chương 313: CHƯƠNG 313: NGƯỜI ĐÀN ÔNG YÊU NGHIỆT
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 313: CHƯƠNG 313: NGƯỜI ĐÀN ÔNG YÊU NGHIỆT
Thân làm đàn ông mà eo thon như vậy chẳng phải muốn cướp đường sống của phụ nữ sao.
Trần Sang khẽ liếc nhìn Tô Nhược Hân, sau đó xoay người rời đi.
Mãi đến lúc cánh cửa đóng lại, Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Sang là một người đàn ông yêu nghiệt giống Hạ Thiên Tường.
Cánh cửa đóng lại, Tô Nhược Hân tức tốc sản lại gần cửa sau đó chú ý lắng nghe bên ngoài.
Quả nhiên nghe thấy giọng của Trần Sang.
“Tôi ra ngoài một lát, trong thời gian tôi ra ngoài, không ai được phép chạm vào cô ấy, không được phép mở cửa và cũng không được phép đi vào. Nếu không khi tôi quay lại, thứ chờ đợi các anh sẽ là gia pháp”
“Đại ca, cô ta đã nói gì với anh? Đừng để bị cô ta đầu độc.” Anh Thành lo lắng.
Anh ta đã theo dõi Tô Nhược Hân rất lâu rồi.
“Thành à, tôi đã từng cảnh cáo cậu, nếu cậu dám động đến một sợi lông trên người cô ấy thì cậu có thể thử xem kết cục của mình, tôi không ngại để cậu thử đâu.”
“Đại ca…
Sau đó Trần Sang sải bước bỏ đi.
Tô Nhược Hân nghe xong mới yên tâm quay lại giường rồi ngồi thiền, tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi khi Trần Sang rời đi để tống hoàn toàn những chất độc tồn đọng trong cơ thể ra ngoài.
Thực ra chất độc chỉ có tác dụng làm cho cô hôn mê không tỉnh, hơn nữa cũng không phải hôn mê vĩnh viễn mà chỉ trong vòng vài giờ.
Nhưng chỉ cần bị trúng chiêu, cơ thể cô sẽ nhất thời không thể khôi phục như bình thường được.
Vì vậy, cô sẽ tự xử lý nhân lúc đang có thời gian.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nhưng so với thoáng hoảng hốt khi mới đầu phát hiện bị tài xế taxi tính kế, lúc này cô đã bình tĩnh ung dung hơn rất nhiều.
Cô đã không còn sợ hãi nữa.
Không có điện thoại trong tay nên Tô Nhược Hân không thể xem giờ.
Tuy nhiên, đại khái có thể cảm giác được thời gian đã trôi qua bao lâu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Thời gian sẽ không chậm vì bạn giàu có, cũng không nhanh hơn vì bạn nghèo khổ.
Khoảng hai giờ sau, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ánh sáng của những ngọn đèn sợi đốt ngoài hành lang hắt vào, hóa ra đêm đã đến.
“Anh Sang…” Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Nhưng cô có hơi sững sờ khi nhìn thấy Anna trước mặt.
Có còn cho rằng đó là Trần Sang.
Thật không ngờ, người đến lại là Anna.
Anna bước vào từng bước từng bước, phía sau là anh Thành và một số anh em khác.
Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân nhìn thấy Anna.
So với Anna mà cô đã nhìn thấy lần đầu tiên trong bữa tiệc tối, bây giờ cứ như thể là hai người khác nhau vậy.
Cô nhìn đi nhìn lại mới chắc chắn người phụ nữ trước mặt mình là Anna.
Anna đã gầy đi rất nhiều.
Bà ta không còn là người phụ nữ duyên dáng, quyến rũ trong tà váy đỏ ngày ấy.
Bà ta như thể đã già đi cả chục tuổi chỉ trong một đêm, giống như một bà lão gần đất xa trời, trong mắt tràn đầy dữ tợn đi về phía Tô Nhược Hân. “Trói cô ta lại. Anna lạnh lùng nhìn Tô Nhược Hân rồi đột nhiên lên tiếng.
Như thể bà ta rất không hài lòng vì sắc mặt của Tô Nhược Hân lúc này thế mà còn đẹp hơn cả bà tà.
Phụ nữ bị nhốt dựa vào đâu lại trông đẹp hơn bà ta được, bà ta không cam tâm, bà ta không hài lòng.
Bà ta nghiêm nghị hét lên, anh Thành và mấy người đàn ông khác lập tức bước tới: “Cô Tô, đắc tội rồi.”
Tô Nhược Hân không vùng vẫy, để mặc cho người ta trói cổ tay và cổ chân mình, cô lập tức không thể cử động được.
Cô biết hậu quả của việc giãy giụa.
Đó là, anh Thành và mấy người đàn ông khác sẽ vô lên và ấn cô ngã xuống, nên có giãy giụa cũng vô ích.
Cô không chắc liệu Trần Sang có biết về sự xuất hiện của Anna hay không.
Nếu anh ta biết, nếu cơ thể anh ta đã có phản ứng sau khi uống thuốc, vậy mà anh ta còn để cho anh Thành và thuộc hạ của mình răm rắp theo Anna và chỉ nghe lời Anna, thì chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Cô không tin Trần Sang biết thuốc của cô có hiệu quả mà còn dám không màng đến sống chết của cô.
Còn một khả năng khác là Trần Sang không biết Anna đang ở đây, nhưng chính anh ta là người trước đó đã báo cáo với Anna cô đang bị giam ở đây.
Vậy nên Anna đã lặng lẽ đến.
Cô biết Anna hận mình.
Hận đến mức chỉ ước gì có thể giết chết cô.
Chỉ vì, cô đã phá hỏng hình tượng của Anna trong mắt Hạ Sâm.
Mặc dù Hạ Sâm là một người đàn ông rất chiều chuộng phụ nữ, nhưng khi nói đến những chuyện như cắm sừng thì tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống nhau.
Đó là điều hoàn toàn không thể tha thứ.
Sau khi Hạ Sâm kiểm tra cơ thể của bản thân và xác định rằng mình thực sự đã bị vô sinh từ rất lâu trước đây, nên ông ta xử lý Anna thế nào cô cũng không hỏi đến.
Bởi vì, không cần hỏi cũng biết Hạ Sâm sẽ không bỏ qua cho Anna.
Cũng chắc chắn sẽ không bao giờ yêu chiều Anna nữa.
Mà đối với Anna mà nói, sự bỏ rơi của Hạ Sâm chính là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Thân là công chúa của quốc vương D, cho dù cả nước đều biết bà ta chỉ là đứa con gái ngoài giá thủ nhưng bà ta được người đàn ông Hạ Sâm này hết mực chiều chuộng, thế nên bà ta vẫn luôn rất kiêu ngạo.
Người trên khắp nước D đều biết bà ta đã đã gả cho với một người chồng tên là Hạ Sâm và rất được yêu chiều.
Cho dù hai người không đăng ký kết hôn nhưng cũng không có vấn đề gì cả, chỉ cần họ khiến người dân nước D cảm thấy họ là cặp đôi ân ái nhất thế giới là được.
Tuy nhiên, bây giờ Hạ Sâm không cần bà ta nữa.
Bà ta một mình mang đứa con ngoài giá thú của mình trở lại nước D chính là một trò cười.
Mãi mãi là một trò cười.
Có thể nói, sự bỏ rơi của Hạ Sâm đã thẳng thừng biến bà ta thành con chuột lang thang.
Vì vậy, Anna căm hận người đã phơi bày mọi thứ của bà ta đến cực điểm.
Bà ta sẽ không thừa nhận mình đã cắm sừng Hạ Sâm một cách vô liêm sỉ, bà ta chỉ hận Tô Nhược Hân đã khiến Hạ Sâm phát hiện ra sự thật và bỏ rơi bà ta.
Vì vậy, bây giờ Anna muốn dày vò cô và sau đó giết cô.
Để xả hận.
Khi chưa rõ ý của Trần Sang rốt cuộc là gì, Tô Nhược Hân đã chọn cách im lặng chờ đợi.
Tuy rằng tính cách của cô không phải kiểu ngồi yên chờ chết.
Nhưng bây giờ địch đông mà cô chỉ có một mình.
Chỉ một mình cô không thể cứng đầu đối phó với nhiều người như vậy.
Điều đó thật ngu ngốc.
Khi thấy Tô Nhược Hân bị trói chặt, Anna nhìn Tô Nhược Hân từ trên cao xuống với vẻ tự đắc, màu da vàng như nghệ không được trang điểm hoàn toàn không thể so sánh với vẻ ung dung và quý phái trong đêm hôm đó.
Bà ta đột nhiên đưa tay ra nhanh chóng nắm lấy tóc Tô Nhược Hân: “Con nhỏ khốn kiếp, tao sẽ dày vò mày trước, dày vò mày đến lúc mày chỉ còn thoi thóp một hơi rồi sau đó cắt đứt từng tấc da thịt của mày, để mày nếm thử cảm giác mất máu đến chết, để mày cảm thấy bắt đầu từ giờ phút này từng giây từng phút đều như địa ngục trần gian.”
Cảm giác tóc bị kéo ra khỏi da đầu.
Đau quá.
Tuy nhiên, trên môi Tô Nhược Hân lại treo một nụ cười nhạt: “Anna, bà sẽ hối hận đấy.” Hối hận vì những gì bà ta đã làm với cô lúc này.
“A ha ha, tao sẽ không hối hận đâu, sở dĩ tao tới đây là vì muốn tra tấn mày, chẳng phải mày là người giỏi dụ dỗ đàn ông nhất sao, dụ dỗ đến mức trong lòng Hạ Thiên Tường chỉ có mỗi một mình mày, tao rất muốn biết nếu cậu ta biết mày đã ở cùng với nhiều người đàn ông như vậy, liệu cậu ta có còn cần mày nữa không?”