Chương 312: CHƯƠNG 312: SỜ ĐẾN NGHIỆN RỒI
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 312: CHƯƠNG 312: SỜ ĐẾN NGHIỆN RỒI
Phương Tấn chắc hẳn đã nhìn thấy đơn thuốc mà Tô Nhược Hân vừa gửi qua nên anh ta bắt máy ngay lập tức: “Cô Tô, có thật là cô không?”
Chỉ nhìn đơn thuốc thôi, anh ta quả thật không thể chắc chắn.
Bởi vì đó số điện thoại lạ mà anh ta chưa từng thấy qua.
Vì vậy, bây giờ Phương Tấn muốn nghe thử giọng của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân hít vào một hơi thật sâu, lúc này ở một nơi xa lạ không quen thuộc nghe thấy giọng nói của Phương Tấn khiến cô cảm thấy vô cùng thân thương, ánh mắt lướt qua Trần Sang bên cạnh, bây giờ anh ta đang đứng im lặng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân, anh ta có thể tiến tới cướp lấy điện thoại của cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, anh ta sẽ không cho phép cô gọi điện thoại quá một phút.
Hiện giờ anh ta và cô còn đối địch nhau.
Một người muốn chữa bệnh, người kia muốn giữ cái mạng nhỏ.
Anh ta là về trước, cô là về sau.
“Phương Tấn, tôi rất ổn không có chuyện gì đâu, chỉ có điều tôi vừa cãi nhau với Hạ Thiên Tường nên hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, nhưng tôi đã gặp một bệnh nhân và muốn chữa trị cho anh ta. Anh hãy đi bốc thuốc theo đơn thuốc tôi vừa gửi cho anh rồi nấu nó thành nước thuốc, đặt trên băng ghế ở trạm xe buýt cạnh bệnh viện Bác Ái. Ừm, anh không được phép dùng thuốc này để truy tìm tung tích của tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Tô Nhược Hân nói xong bèn tiện tay cúp máy.
Thậm chí còn không đợi Phương Tấn đáp lại đã cúp máy rồi.
Bởi vì cô đã thấy Trần Sang khẽ giơ cánh tay lên.
Nếu quá một phút mà cô còn không gác máy, anh ta sẽ ra tay.
Mặc dù từ đầu đến cuối cô không báo cho Phương Tấn biết về Trần Sang và Anna, nhưng chỉ cần cô tiếp tục nói chuyện, Phương Tấn sẽ lập tức định vị được vị trí của chiếc điện thoại.
Cô muốn giữ cái mạng nhỏ, mà Trần Sang trông có vẻ cũng rất sợ chết.
“Anh sợ Hạ Thiên Tường ư?” Đưa điện thoại lại cho Trần Sang, Tô Nhược Hân hỏi thẳng.
Dù sao cô cũng đã xóa đơn thuốc rồi.
Cô không sợ Trần Sang nhìn thấy đơn thuốc mà cô viết, bởi vì Trần Sang có nhìn thấy cũng vô ích, mỗi ngày một đơn, sau này ngày nào cũng thay đổi đơn thuốc, người ngoài
ngành nhìn thấy cũng không thể hiểu được.
Tuy nhiên, nếu Trần Sang mang đơn thuốc của cô đến bác sĩ trung y để nghiên cứu kỹ lưỡng thì vẫn có thể tìm ra hướng cô chữa bệnh cho anh ta.
Đến lúc đó, cô sẽ không còn là nữ hoàng nữa.
Như thế sao được.
Đối với người đầu tiên dám cướp cô đi, cô không định dễ dàng buông tha như thế.
Cô không muốn trở thành một người xấu, nhưng cũng không muốn trở thành người tốt gì cả.
Dẫu sao người ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng không đụng chạm đến người ta, nếu ai đụng đến cô, cô chắc chắn sẽ đụng lại họ.
Bây giờ cô không lấy oán báo oán đã coi như rất tốt rồi, cô là đang lấy đức báo oán.
Trần Sang khẽ mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trông như chú cáo nhỏ trước mặt, mặc dù cảm thấy cô là cáo nhỏ nhưng anh ta lại không ghét chú cáo nhỏ này chút nào: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi không muốn có thêm một kẻ thù mạnh mà thôi, như thế không đáng.
“Coi như anh thông minh.” Tô Nhược Hàn gật đầu, sau đó chỉ về hướng cửa: “Anh có thể đi rồi, nhưng nhớ cảnh báo với anh Thành kia, anh ta dường như có nhiều ý nghĩ không an phận về tôi, cho dù anh ta có thành công hay không thì cái giá phải trả có thể là tất cả các anh em của các anh sẽ phải chôn cùng đấy.
Thân thể cô còn chưa cho Hạ Thiên Tường chứ đừng nói chi là anh Thành.
Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm rồi.
“Đừng lo, chưa được có lệnh của tôi thì sẽ không có người nào dám động vào cô đâu. Trần Sang đứng dậy: “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.
Tô Nhược Hân nhìn theo bóng lưng của anh ta, mặc dù anh ta cao khoảng một mét tám cũng xem như thon dài thẳng tắp, nhưng chắc chắn nhỏ hơn Hạ Thiên Tường một số.
“Anh bạn nhỏ.”
“Cô đang nói ai đấy?” Trần Sang đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Nhược Hân, cô gái nhỏ này càng lúc càng gan, vừa mở miệng đã thách thức điểm mấu chốt của anh ta.
Tô Nhược Hân khẽ mím môi, sau đó lại mỉm cười: “Lỗ tai anh Sang thính ghê, nhưng tôi cũng có nói anh đâu mà anh căng thẳng? Hơn nữa anh còn nói người đàn ông khác không liên quan gì đến anh mà, đúng không? Anh mau đi thử thuốc đi, nếu mà bỏ lỡ tôi thì căn bệnh này cả đời cũng không bao giờ chữa khỏi được đâu”
Trần Sang đột ngột cất bước khoan thai đi về phía Tô Nhược Hân.
Tiếng bước chân như nhịp trống chậm rãi, đánh vào tim Tô Nhược Hân từng tiếng một khiến cô không khỏi căng thẳng.
Trần Sang dừng lại, dừng ngay cách mặt Tô Nhược Hân một tấc.
Mặt đối mặt.
Một người xinh xắn một người anh tuấn, anh ta nhìn vào mắt cô, dùng đầu ngón tay chậm rãi véo nhẹ cằm cô: “Cô nhóc, đừng đùa với lửa.”
Chưa có cô gái nào đùa với lửa như thế này đâu.
Mà anh ta thực sự rất hưởng thụ trò đùa này của cô.
Cứ để mặc cô đùa hết câu này đến câu khác tới tận bây giờ.
Mãi cho đến khi từ “tán thưởng” chợt lóe lên trong đầu, Trần Sang mới phát giác ra anh ta không nên có thái độ tán thưởng cô, vì anh ta và Tô Nhược Hân rõ ràng là hai người đối dich nhau.
Như thế không hợp logic.
“Anh Sang, đừng nói ngay cả tôi anh cũng sợ đấy nhé?” Tô Nhược Hàn bị véo chặt cằm dưới nên buộc phải hơi ngẩng đầu lên, cô không mảy may sợ hãi nhìn Trần Sang.
Cô không sợ anh ta.
Bệnh của anh ta đang nằm trong tay cô.
Đây là con bài mặc cả mà cô chắc chắn sẽ thắng.
“Haha, tôi thực sự đã có hơi sợ hãi rồi đấy, cô nói xem phải làm sao đây?” Trần Sang vuốt nhẹ cằm của Tô Nhược Hân, làn da của cô gái trắng mịn nõn nà sờ vào rất thích.
Vừa sờ vào như thể đã bị nghiện, đến nỗi giờ phút này anh ta còn không muốn buông tay.
Thấy tay anh ta không chịu buông ra, Tô Nhược Hân càng phát cáu.
Cô không thích loại cảm giác bị sỉ nhục này.
Cô chớp chớp mắt đầy vô tội, sau đó khi Trần Sang đang nhìn cô chòng chọc không mảy may đề phòng, cô bất thình lình vươn tay ra nhanh chóng ấn vào eo Trần Sang: “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ khiến eo anh đau muốn chết.”
Trần Sang sững sờ một giây, vừa rồi anh ta cảm nhận được Tô Nhược Hân đã chạm vào eo mình.
Sau đó, lúc này nghiêm túc cảm nhận một hồi, eo anh ta dường như thực sự rất đau… rất đau.
“Cô… cô đã làm gì tôi?” Trần Sang nghiến răng nhìn Tô Nhược Hân, anh ta đột nhiên không biết phải làm thế nào với cô gái nhỏ này.
“Buông tay.”
“Tôi buông tay ra thì eo sẽ không đau nữa chứ?” Loại đau đớn này khiến anh ta hoảng sợ, như thể Tô Nhược Hân đã phù phép eo anh ta, anh ta nghi ngờ eo mình cứ đau mãi như thế nếu cô không giải bùa phép cho anh ta.
Mặc dù không phải là loại đau đớn khiến người ta đau muốn chết đi sống lại, nhưng chỉ cần là đau thì đều không tốt.
Không ai muốn tự dưng lại bị đau chỗ này chỗ kia cả.
“Đúng, buông ra.”
Trần Sang đón nhận ảnh mắt kiên định của cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bướng bỉnh, vẻ bướng bỉnh đó khiến anh ta chợt nở nụ cười, ngón tay thon dài đột nhiên buông lỏng: “Đây là hậu quả của việc đùa với lửa, lần sau tôi sẽ không để cô chạm vào tôi dễ dàng như thế đâu, hiểu không?”
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trần Sang, Tô Nhược Hân cũng nở nụ cười: “Anh Sang, rõ ràng anh là người chủ động đưa mình đến trước mặt tôi, sao có thể trách tôi chạm vào anh chứ?”
“Cô…” Trần Sang bị nghẹn họng không nói nên lời.
Quả thật là anh ta quay lại đi đến trước mặt cô, là anh ta chủ động đến trêu ghẹo cô.
“Còn chưa đi sao? Vẫn muốn tiếp tục?” Tô Nhược Hàn nói rồi hờ hững liếc nhìn eo của Trần Sang.