Chương 311: CHƯƠNG 311: MẶT TRẮNG NHỎ
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 311: CHƯƠNG 311: MẶT TRẮNG NHỎ
“Đến khi đó anh đã uống thuốc và bệnh cũng tốt hơn rồi, lúc đó anh cũng nên thả tôi ra để báo đáp cho tôi có đúng không? Anh thả tôi đi, tôi không sao rồi thì anh ta có tra ra anh cũng không sao cả, tôi đồng ý sẽ không để anh ta động đến anh đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không phải chỉ là một người con gái từng cứu anh thôi à, anh thả tôi đi cũng đâu phải thả một cách không kiêng nể gì. Tôi sẽ bảo Hạ Thiên Tường tới đón tôi, là Hạ Thiên Tường tìm được tôi và đón tôi, như vậy anh không hề thả tôi, được rồi chứ?”
Trần Sang gãi đầu: “Có vẻ cũng được.”
“Rất được ấy chứ, tôi cảm thấy chuyện người phụ nữ như Anna cứu anh chắc chắn là giả bộ, nếu anh vẫn luôn bán mạng vì bà ta thì anh chính là người ngu ngốc.” Tô Nhược Hân không để ý nói.
“Cô… Tại sao cô biết là Anna?” Trần Sang vừa nghe thấy vậy thì giật nảy mình.
Mà khi nghe được câu nói của Trần Sang thì Tô Nhược Hân lại mỉm cười.
Trần Sang nhìn nụ cười trong trẻo kia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “Cô… Cô…
“Ha ha, chẳng qua tôi chỉ tùy tiện đoán rồi hỏi một câu mà thôi, được rồi anh cũng đâu có nói gì, chắc chắn là chưa hề nói cái gì hết.” Tô Nhược Hân cười ha ha, nụ cười càng không thèm kiêng dè gì.
Rất tốt.
Vậy là cô tìm được chủ mưu từ chỗ Trần Sang trong lúc anh ta đang cuống.
Lại là Anna.
Không nói đến việc Anna hại Triệu Giai Linh, bây giờ lại muốn kéo theo Trần Sang xuống nước, sợ lại liên lụy đến không ít người.
Nhưng mà rõ ràng Trần Sang phải người đi bắt cô nhưng mà cô lại không hề cảm thấy anh ta là kẻ địch, hơn nữa còn cảm thấy anh ta giống anh trai nhỏ nhà bên.
Đúng là một người đàn ông tuấn tú.
“Cô… Cô…” Trần Sang há to miệng, cô gái nhỏ này nhìn vô hại cho nên khi nói chuyện với cô, anh ta cũng không kiêng dè cái gì, nên trong phút chốc lại lỡ miệng.
“Anh không cần phải nghi ngờ vì tôi biết anh đến từ nước ngoài, hơn nữa tôi cũng đã nghĩ đến những những người hận tôi đến thấu xương muốn đụng đến tôi, trong những người này chỉ có một người vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, đó chính là Anna”
Trần Sang nhíu mày, lúc này anh ta đã thật sự bội phục Tô Nhược Hân, nghe Tô Nhược Hân nói xong anh ta không chút nghĩ ngợi mà lấy một chiếc điện thoại trong túi ra. Tô Nhược Hân nhìn lướt qua chiếc điện thoại anh ta đưa cho: “Ôi, nhiều điện thoại thế”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đi chuyến này phải đảm bảo có thể liên hệ với thế giới bên ngoài khi cần thiết, còn phải tự bảo vệ mình, thiếu điện thoại là không sống nổi.”
Tô Nhược Hân nghịch chiếc điện thoại trong tay, sau khi quăng lên quăng xuống nhiều lần mới cầm nó trong tay: “Có thiết bị đặc biệt nào ngăn cản người nghe định vị đến vị trí của chiếc điện thoại này không?”
Người của Trần Sang có thể tắt toàn bộ camera theo dõi bên cạnh phòng khám của Hạ Thiên Tường đưa cho cô, như vậy có thể chứng minh Trần Sang làm việc vô cùng cẩn thận, anh ta chú trọng dùng đến đầu óc, người này vẫn có chút tài năng.
Cho nên người của anh ta cũng rất giỏi giang.
“Đúng, camera theo dõi bên cạnh phòng khám là do người của tôi hack, cho nên chỉ cần tôi không muốn thì cho dù là Hạ Thiên Tường cũng không tìm được cô”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Nói đến chuyện bắt cóc và hack máy tính thì đúng là tài nghệ không bằng người. Từ đầu tôi cũng cũng không biết những cái đó, nhưng mà về y thuật tôi vẫn hơn anh và tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh.”
“Cô vẫn nên viết đơn thuốc trước đi, sau đó gửi qua tin nhắn, rồi gọi điện thoại. Khi gọi điện không được quá một phút, nếu không tôi sẽ lấy lại điện thoại, chiếc điện thoại này là của tôi.” Cho nên anh ta lấy lại là chuyện đương nhiên.
Tất cả phải được đánh giá trước, điều kiện tiên quyết là không được mang đến phiền phức cho anh ta thì anh ta mới lựa chọn đồng ý và thực hiện hay không.
“Được, anh yên tâm đi, tôi đã đồng ý với anh rồi thì sẽ làm được. Dù sao sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thả tôi, tôi tin là không cần chờ đến ngày mai anh đã thả tôi ra rồi. Được rồi, lát nữa anh trở lại nội thành uống thuốc rồi cảm thụ một chút, sau đó nên thả người như đã hứa, nếu không thì tôi sẽ chỉ có thể cho anh làm đàn ông một lần sau khi uống thuốc thôi.”
“Một liều thuốc là có thể thấy được hiệu quả?” Trần Sang không tin hỏi.
“Cũng chỉ có thể thấy được hiệu quả một lần, nếu muốn làm đàn ông cả đời uống một liều thôi không đủ, ít nhất phải uống hai tháng.”
Trần Sang cười khổ: “Cho nên, trong hai tháng này cô là nữ hoàng có đúng không?”
“Anh cũng có thể không cần phải tôn tôi làm nữ hoàng, tôi rời khỏi đây thì cầu về cầu đường về đường, nếu chuyện không liên quan đến tôi thì không sao, nhưng tôi lo là anh chắc chắn có sao đấy”
Khuôn mặt trắng nhỏ của Trần Sang đen xì, tất nhiên là anh ta có sao rồi.
Uống một liều thuốc của Tô Nhược Hân có ích gì chứ, bây giờ hay sau này đều có vô cùng vô tận phiền phức.
Lúc này anh ta cảm thấy bản thân biến thành cá nằm trên thớt mặc cho Tô Nhược Hân làm thịt.
Bây giờ anh ta xem như hiểu rõ “quần thể yếu thế” là như thế nào rồi.
Ở trước mặt Tô Nhược Hân thì người bị bệnh như anh ta chính là một quần thể yếu thế.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng cô vô cùng trẻ tuổi, các bác sĩ trong bệnh viện anh ta đi khám đều lớn hơn cô gái nhỏ này, nhìn qua thì họ cũng dày dặn kinh nghiệm hơn nhưng đều vô dụng. Những bác sĩ đó luôn nói rằng nếu như anh ta không nói ra triệu chứng bệnh thì họ không thể nhìn ra anh ta mắc bệnh gì.
Nhưng Tô Nhược Hân lại khác, anh ta không hề nói nhưng cô vẫn biết chứng bệnh của anh ta.
Hơn nữa, còn nói vô cùng chính xác.
“Cô Tô, cô có thể đi gửi đơn thuốc và gọi điện thoại.” Trần Sang cảm thấy bây giờ bản thân không có ưu thế và vốn liếng để trả giá với Tô Nhược Hân.
“Được.” Tô Nhược Hân cầm lấy di động của Trần Sang bắt đầu nhập vào tên từng loại thuốc tạo thành liều thuốc, không thèm kiêng dè Trần Sang một chút nào.
Nếu bây giờ anh ta nghiêng người qua xem thì nhất định có thể nhìn đến.
Nhưng mà Trần Sang vẫn không hề nhúc nhích.
Mỗi câu Tô Nhược Hân nói đều như in vào trong lòng anh ta.
Anh ta cẩn thận suy nghĩ, ý của Tô Nhược Hân là mỗi liều thuốc đều khác nhau.
Liều thuốc lần này cũng chỉ để cho anh ta thấy được hiệu quả một lần.
Cho nên, dù anh ta có giành được đơn thuốc thì vẫn không có cách nào trị tận gốc bệnh của mình.
Đến lúc đó lại chọc giận Tô Nhược Hân.
Bây giờ nghĩ lại hai cái tát mà Thành phải nhận, cô gái nhỏ này không hề giống với vẻ ngoài gầy teo yếu ớt của cô, tất cả những thứ nhìn thấy đều giả tạo.
Nếu một chọi một, nói không chừng Tô Nhược Hân còn hung hãn hơn cả người của anh ta.
Tuyệt đối phục tùng bà nhỏ này.
Tô Nhược Hân gửi tin nhắn xong, lập tức bẩm số điện thoại của Phương Tấn.
Trí nhớ của cô rất tốt, hơn nữa còn vô cùng mẫn cảm với những con số, chỉ cần gọi vài lần là cô có thể nhớ kỹ số điện thoại của người quen.
Cô không muốn gọi cho Hạ Thiên Tường, bây giờ cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.
Ngay cả khi bình tĩnh suy nghĩ lại, biết anh chỉ muốn trói cô lại bên mình chứ không hề muốn hại cô, thì cô vẫn không tha thứ cho anh.
Trong chốc lát cô không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô cần có thời gian.
Mà cần thời gian bao lâu thì chính bản thân cô cũng không biết.
Hoặc là rất lâu, cũng có thể thật nhanh, tùy theo tâm trạng.