Chương 299: Cô đúng là quá đáng
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 299: Cô đúng là quá đáng
Anh chợt duỗi tay kéo Tô Nhược Hân vào lòng.
Tô Nhược Hân đột nhiên lấy lại tinh thần: “Hạ Thiên Tường, đây là công viên.”
Lúc này Hạ Thiên Tường mới ngơ ngác buông tay: “Anh quên.”
Anh thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cho nên chợt quên mất mình đang ở đâu.
Trong đầu chỉ có dáng vẻ cười nhẹ nhàng của cô, tựa như hoa nở, vô cùng xinh đẹp.
“Hạ Thiên Tường, sau này không được làm như thế nữa.”
“Được.” Cô nói gì thì chính là cái đó.
“Nếu còn có lần nữa, em sẽ mặc kệ anh.”
“Vậy nếu không có lần nữa, có phải em vẫn sẽ quan tâm anh, tha thứ cho anh không?” Hạ Thiên Tường nhớ đến thứ trong cốp sau của Bugatti.
Không nên dùng thì tốt hơn.
“Không có, chắc chắn không có, anh nghĩ hay quá.” Tô Nhược Hân chỉ vào trán Hạ Thiên Tường, cắn răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tường lập tức cảm thấy không vui.
Có lẽ buổi tối anh vẫn phải sử dụng ba túi đồ đó rồi.
Đi bộ đến công viên, đương nhiên cũng phải đi bộ về.
Lúc này, nơi đỗ chiếc Sagitar secondhand trước đó đã đổi thành Sagitar hoàn toàn mới.
Cũng là vì Tô Nhược Hân nói không cho anh chạy xe sang tay.
Phương Tấn làm việc rất nhanh nhẹn, bọn họ chỉ cùng nhau ăn bữa trưa mà xe mới đã đến rồi.
Lúc chạy đi, trong kính chiếu hậu đều là hình ảnh cô gái đứng im nhìn anh rời đi.
Mãi đến khi tiếng còi xe vang lên, Hạ Thiên Tường mới phát hiện xe của mình đã chạy ra đường cong hình chữ S, rất là nguy hiểm.
Khi nãy anh vừa mất tập trung.
Cả buổi chiều, thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Với Hạ Thiên Tường, cũng với Tô Nhược Hân.
Đến giờ tan làm, Tô Nhược Hân ra khỏi cửa phòng khám, không hề thấy chiếc Sagitar bình thường đỗ bên ngoài cổng.
Không có.
Hạ Thiên Tường không đến.
Một cảm giác mất mát dâng trào.
Tô Nhược Hân cố đè nén cảm giác mất mát bước lên xe buýt.
Trở về căn hộ.
Buổi chiều Chúc Cương gọi điện thoại cho cô, nói cô gần đây độc chiếm Chúc Hứa, muốn Chúc Hứa ở với anh ta mấy hôm.
Cô đồng ý.
Cậu ruột là người thân thiết nhất, yêu cầu này của Chúc Cương cũng không quá đáng.
Xuống xe buýt, Tô Nhược Hân nhớ ra trong tủ lạnh không còn gì ăn, bén đi vào siêu thị nhỏ của khu dân cư mua mấy loại rau, sau đó thanh toán rồi về căn hộ.
Nhưng Tô Nhược Hân còn chưa đi tới trước cửa tòa nhà đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Trần Ngọc Thúy.
Tô Cảnh Đình.
Đã lâu không gặp.
Tô Cảnh Đình vẫn như trước đây, nhưng Trần Ngọc Thúy đã gầy đi nhiều.
Thấy Trần Ngọc Thúy như thế, Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ đến băng gạc còn ở lại trong người bà ta.
Chắc chắn mỗi ngày đều rất khó chịu.
Cho nên mới gầy đi nhiều thế này.
Cô rất muốn tránh hai người.
Nhưng hai người đứng ngay trước cửa tòa nhà, có đi vòng cũng không tránh được.
Trừ khi bây giờ cô không trở về căn hộ.
Nhưng không về đây chẳng lẽ ở khách sạn sao?
Cô không muốn vì hai người này mà lãng phí chi phí thuê phòng một đêm.
Không đáng.
“Nhược Hân, tan làm rồi sao?” Tô Cảnh Đình đứng im ở đó, là Ngọc Thúy lên tiếng trước, giọng nói cũng khá dịu dàng.
Giống như một người mẹ đang nói chuyện với con gái vậy.
Nhưng Tô Nhược Hân biết đây không phải giọng điệu Trần Ngọc Thúy muốn nói, chỉ là đang giả vờ mà thôi: “Nếu ông Tô và bà Trần đến đây vì Tô Thanh Hà thì tôi có thể nói thẳng với các người, chuyện của cô ta là do cô ta gây ra, cô ta phải tự gánh chịu, không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không nói giúp cô ta.”
Thật ra chuyện của Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San tối qua, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.
Có người nhà họ Cận và người nhà họ Phong ra mặt, cô hoàn toàn không muốn hỏi nhiều.
Nhưng vừa nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy, cô biết ngay là chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu không, Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình cũng sẽ không đến tìm cô.
“Nhược Hân, mẹ biết Thanh Hà đã làm sai chuyện gì đó, nhưng chắc chắn con bé không cố ý, từ tối hôm qua đã bị tạm giam, mẹ và ba con đến bây giờ còn chưa được gặp chị con, cũng không biết con bé ở bên trong thế nào, nhưng chắc chắn là ăn không ngon ngủ không yên, con có thể gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, bảo cậu ta bỏ qua cho Thanh Hà không? Coi như trả công ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như thế.”
Tô Nhược Hân lạnh lùng nói: “Ông Tô và bà Trần đổi tôi lấy ba trăm tỷ đã đủ để tôi trả hết công ơn nuôi dưỡng của các người rồi.”
“Tô Nhược Hân, tôi khổ cực nuôi cô lớn đến từng này có thể cân đo đong đếm bằng tiền sao? Cô đúng là quá đáng.”
“Bà Trần, từ khi sinh ra bà đã đưa tôi cho dì chăm sóc, cho nên người khổ cực nuôi tôi không phải bà và ông Tô mà là dì, còn nữa, các người ngoài việc cung cấp cho tôi căn phòng nhỏ nhất ở nhà họ Tô và một ngày ba bữa, các người có bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Đồ ăn là đồ thừa của Tô Thanh Hà và Tô Kim Như, cái mặc cũng là quần áo hai người họ không muốn mặc nữa, các người chăm sóc tôi như thế đáng giá ba trăm tỷ không? Dù là ba tỷ cũng không đáng.” Cô là dùng tiền bạc để cân đo đong đếm, nhưng càng tính lại càng thấy đau lòng.
Có lúc thậm chí còn thấy nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không.
“Nhược Hân…” Tô Cảnh Đình tỏ vẻ xúc động, tiến lên muốn nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Trần Ngọc Thúy đánh lên tay ông ta một cái: “Tô Cảnh Đình, ông muốn làm gì? Ông xem nó là con gái, nó cũng không xem ông là ba, chúng ta đúng là nuôi một kẻ vô ơn.”
Tô Nhược Hân khẽ mỉm cười: “Nếu bà đã nghĩ tôi là kẻ vô ơn vậy cần gì phải đến tìm tôi, mời hai người tránh ra, tôi phải về nhà.”
“Không được, cô không gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường thì đừng hòng về nhà.” Trần Ngọc Thúy la lối khóc lóc.
Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn Tô Nhược Hân ba giây, sau đó lấy điện thoại ra.
Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình, Tô Nhược Hân gọi cho một số điện thoại: “Xin chào, tôi là chủ nhà tầng 28 tòa 12, bây giờ có người chặn trước cửa tòa nhà, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ra vào của cư dân trong tòa nhà, mong quản lý chung cư lập tức đến xử lý.”
“Tô Nhược Hân, cô…” Nghe thấy câu này, Trần Ngọc Thúy vung chân muốn đá Tô Nhược Hân.
Tô Cảnh Đình kéo bà ta lại: “Nếu bà còn không bình tĩnh lại thì Thanh Hà càng không thể ra ngoài đâu.”
Trần Ngọc Thúy lập tức khóc to: “Tôi tạo nghiệp gì thế này, sinh ra thứ nghiệp chướng, nhẫn tâm đưa chị ruột vào cục cảnh sát, người làm mẹ là tôi phải sống thế nào đây?”
Bà ta gào khóc lập tức thu hút sự chú ý của cư dân ra vào khu dân cư, bảy tám người vây lại.
Trần Ngọc Thúy càng khóc to hơn.
Bảo vệ của quản lý chung cư đã chạy đến, nhưng nghe thấy bà ta gào khóc nói Tô Nhược Hân là con gái mình thì có hơi nghi hoặc: “Cô Tô, đây là ba mẹ cô sao?”
“Không phải.” Tô Nhược Hân trả lời không chút do dự.
Ở trong lòng cô, dì nhỏ càng giống mẹ ruột của cô hơn.
Trần Ngọc Thúy không là cái gì cả.
Nghe thấy Tô Nhược Hân nói không phải, bảo vệ lập tức tiến lên: “Thưa bà, bà không phải chủ nhà ở khu dân cư chúng tôi, mời bà rời khỏi đây, đừng cản trở cuộc sống và việc đi lại của chủ nhà ở đây.”
“Tôi không đi, cô ta không cứu Thanh Hà của tôi, tôi sẽ chặn ở đây mãi.” Trần Ngọc Thúy tiếp tục khóc lóc la lối.