Chương 291: Mợ hạ
Lúc này, Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước đi về phía đám người.
Hơn nữa cô còn bước thẳng qua Diêu Mộng San, lúc mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô chợt dừng lại trước mặt một người phụ nữ trong góc.
Mai Diễm Tinh.
Đúng thế, chính là Mai Diễm Tinh.
“Tô Nhược Hân, cô muốn làm gì?” Phát hiện Tô Nhược Hân đi tới trước mặt mình, sắc mặt Mai Diễm Tinh hơi khó coi.
“Cô Mai, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát không?”
“Để… Để làm gì?”
“Tôi muốn cô Diêu này hết hy vọng, để cô ta tâm phục khẩu phục, ngoài cô, không ai có thể giúp tôi cả.”
“Tại sao cô cho rằng tôi sẽ giúp cô?’ Mai Diễm Tinh nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt xem thường, giễu cợt hỏi.
Tô Nhược Hân cũng không khó chịu, cô cúi đầu, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Bây giờ người cô hận là Tô Thanh Hà, chứ không phải tôi, vừa khéo tôi có thể giúp cô xử lý Tô Thanh Hà, để Hạ Thiên Tường vứt bỏ Tô Thanh Hà, cô không cảm thấy sau đó sẽ là cơ hội tốt nhất với cô à? Nghe nói Chủ tịch Lục rất thích cô, cũng rất ủng hộ cô và Hạ Thiên Tường.”
“Cô… cô và anh ấy thật sự kết thúc rồi sao?”
“Đúng.”
Hai người cứ thế nói qua nói lại, xem những người khác như không tồn tại, nhỏ giọng hỏi đáp mấy câu.
“Được, tôi đưa điện thoại cho cô.” Mai Diễm Tinh chợt quyết tâm, sau đó đưa điện thoại của mình cho Tô Nhược Hân, thậm chí còn tốt bụng mở khoá màn hình.
Tô Nhược Hân nhận lấy, bấm vào tệp video, sau đó mở một video lên, đưa đến trước mặt mọi người: “Khi nãy cô Mai chỉ tò mò muốn quay lại quá trình tôi chữa bệnh cứu người, không ngờ lại bất ngờ quay được hành động Diêu Mộng San táy máy tay chân với ly giác hơi của tôi, mọi người chỉ cần xem video là có thể phát hiện ra hành động của cô ta.”
Sau đó, cô giơ điện thoại lên cao, những người ở gần lập tức vây quanh lại, quả nhiên sau khi xem đều trợn tròn mắt: “Đúng là có động tay động chân.”
Một người.
Hai người.
Chẳng mấy chốc, mấy người đều nhìn thấy.
Sắc mặt Diêu Mộng San ngày càng tái mét, sau đó, cô ta ngã xuống đất, giả vờ ngất xỉu.
Cận Liễm nhìn người phụ nữ nằm dưới đất: “Báo cảnh sát, bắt cô ta, giao cho pháp luật xử lý.”
Dám ngăn cản Tô Nhược Hân chữa bệnh cho Phong Thắng, suýt phá hủy danh tiếng của Tô Nhược Hân, nếu không vì trước đó Tô Nhược Hân đã chuẩn bị hai ly giác hơi giống nhau như đúc lần lượt làm hai lần, thì e rằng bây giờ cô có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.
Cho dù ông ngoại của anh ta có quen biết với Phong Thắng thì e rằng cũng sẽ cắt đứt quan hệ vì Tô Nhược Hân không chữa khỏi bệnh cho Phong Thắng.
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cận Liễm càng u ám hơn.
“Đợi đã.” Tô Nhược Hân gọi người muốn bắt Diêu Mộng San đi lại.
“Sao vậy? Cô ta còn đồng bọn khác à?” Cận Liễm hỏi.
Tô Nhược Hân chỉ về phía Tô Thanh Hà: “Cô ta và Tô Thanh Hà kẻ xướng người hoạ, cố ý phân tán sự chú ý của mọi người, tính ra cô ta cũng chỉ bị người khác lợi dụng thôi, kẻ xúi giục thật sự không phải Diêu Mộng San mà chính là Tô Thanh Hà.”
“Em gái, dù trước kia chị và cô ta là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì khác cả, khi nãy chị chỉ sợ em chữa bệnh không được lại hại bản thân, chị chỉ vì tốt cho em thôi.” Sắc mặt Tô Thanh Hà tái mét, hoảng hốt nói.
“Xin lỗi, tôi không cần chị tốt với tôi như thế, kết quả không chỉ là không tốt với tôi, ngược lại còn suýt hại bệnh của ông Phong từ đó không thể chữa khỏi, chị là đang hại tôi, không phải vì tốt cho tôi.”
“Không cần phí lời với cô ta, bắt cả cô ta đi, hại con bé Tô chính là hại tôi, Phong Thắng tôi là người đầu tiên không đồng ý.” Ông ta vừa quát lên, mấy tuỳ tùng lập tức tiến lên muốn bắt Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đi.
Có chuyện gì đến cục cảnh sát trước rồi nói sau.
Nhưng chỉ cần bọn họ bị bắt vào đã xem như có tiền án, sau đó ra ngoài trên người cũng gánh một vụ án, sau này cũng khó mà sống trong xã hội này.
“Buông tôi ra, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chúng tôi sắp đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà sử dụng trò cũ, lại quát lên một lần nữa.
Dù lần trước cô ta nói thế, Cận Liễm cũng chẳng thèm để tâm, nhưng bây giờ ngoài cách này, cô ta không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi.
Cô ta chỉ đành lôi Hạ Thiên Tường ra một lần nữa, hy vọng những người trước mặt có thể nể tình Hạ Thiên Tường tha cho cô ta.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hạ Thiên Tường tôi muốn đính hôn, gia tộc Hạ Thị sẽ đăng bài thông báo với cả nước, nếu chưa từng đăng thì có nghĩa là tin giả.”
“Thiên Tường, em từng giúp anh, nể tình lúc trước em giúp anh, anh mau cứu em đi.” Nghe Hạ Thiên Tường nói thế, Tô Thanh Hà biết là anh không mốn cứu mình, nhưng cô ta không cam lòng, không muốn cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát, cô ta đột nhiên giãy thoát khỏi người đang giữ mình, chạy về phía Hạ Thiên Tường, nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh cứu cô ta.
Hạ Thiên Tường lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát khỏi tay cô ta như tránh tà: “Hạ Thiên Tường tôi cần một người phụ nữ nhỏ bé như cô giúp đỡ à?”
Giọng điệu vừa buồn cười vừa xem thường.
Anh là Hạ Thiên Tường, anh không cần Tô Thanh Hà giúp đỡ gì cả.
Hoàn toàn không cần.
Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Tô Thanh Hà bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Cô ta là đang ảo tưởng, cho rằng mình thật sự trở thành bà Hạ, cho nên mới nói bậy nói bạ.”
“Tôi nghe nói lúc trước người cứu cậu Hạ là Tô Nhược Hân, chứ có phải người làm chị là cô ta đâu.”
“Cô ta luôn muốn cướp công của em gái, muốn là mợ Hạ, đúng là không biết xấu hổ.”
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Nhưng trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có Hạ Thiên Tường, trong tai cô cũng chỉ có mỗi giọng nói của anh.
Những người khác đều không lọt vào mắt cô.
Giọng nói của bọn họ cũng đều không lọt vào tai cô.
Lúc này Hạ Thiên Tường đã thay quần áo khác.
Hoàn toàn không phải bộ quần áo mà Tô Thanh Hà khoác tay anh trước đó.
Dù đều là áo vest kết hợp với áo sơ mi.
Nhưng bộ đồ anh mặc bây giờ không phải màu đen, mà là máu xám đậm.
Trong dạ tiệc, người phụ nữ làm chủ bữa tiệc thay mấy bộ quần áo là chuyện rất bình thường.
Dù là nam chủ nhân cũng rất ít thay quần áo.
Đương nhiên lúc kết hôn thì cô dâu chú rể đều phải cùng nhau thay mấy bộ quần áo.
Nhưng đây không phải lễ cưới, cho nên không có ai thay quần áo cả.
Vậy mà Hạ Thiên Tường lại thay.
Chứng minh anh chê quần áo đã mặc trước đó bẩn.
Sở dĩ anh chê bẩn chắc chắn là vì Tô Thanh Hà từng đụng vào nó.
Cô từng tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường ghét bỏ Tô Thanh Hà đến mức nào, cho nên anh thay quần áo cũng là vì cô ta.
Tô Nhược Hân đang đứng cách xa anh chợt cất lời: “Hạ Thiên Tường, đồ vest khi nãy của anh đâu?”
Nhiều người như thế, nhưng trong mắt cô chỉ có anh.
“Bẩn, Phương Tấn mang đi vứt rồi.” Hạ Thiên Tường không chút nghĩ ngợi đáp, nhưng nói xong, ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.
Ánh mắt đó khiến Tô Nhược Hân hoảng sợ, cảm thấy người đàn ông này như nhìn vào sâu trong thân thể cô vậy.