Chương 2183
Chương 2010
Đường Minh Hạo còn tưởng ba ngày tới đây mình sẽ không gặp được Linh. Nhưng vào ngày thứ hai, lúc cậu đi ra ngoài thì chợt bắt gặp Linh, cùng với… một người đàn ông khác.
Đường Minh Hạo nhìn Linh đang đứng cách đấy không xa, nở nụ cười xinh đẹp chuẩn mực, còn người đàn ông kia, cậu chẳng biết là ai.
Đường Minh Hạo chợt nhớ, rằng Linh chẳng bao giờ thiếu vắng người theo đuổi.
Lần đầu tiên Linh được người ta cưa cẩm là vào năm lớp tám. Khi đó, tâm trạng của cậu rất tệ, Linh chẳng hề làm gì khác ngoại trừ ở bên cạnh quan tâm cậu. Về sau, xung quanh Linh dường như chẳng còn đứa con trai nào nữa, không có người nào thân mật với cô. Bây giờ, có phải vì bọn họ lâu rồi không liên lạc với nhau? Hay là, Linh đã thích ai đó rồi?
Đường Minh Hạo không thể chấp nhận nổi chuyện này. Theo cậu nghĩ, Linh là của cậu, rồi sẽ thuộc về cậu thôi, thế nên, cậu không cách nào chấp nhận có bất kỳ ai đến thân cận với Linh.
Dường như Linh nhận ra có ai đang nhìn mình. Cô quay đầu nhìn về hướng đó, bất ngờ thay gặp được Đường Minh Hạo, thế là cụp mi mắt xuống, thì thầm gì đó với người đàn ông kia. Đường Minh Hạo thấy tâm trạng của mình tuột dốc không phanh chỉ trong nháy mắt, Linh nhìn thấy cậu, nhưng lại làm như không thấy.
Di động bỗng reo chuông. Đường Minh Hạo cầm điện thoại nhìn, thấy dấy số quen thuộc hiện trên màn hình, liền nhìn Linh với vẻ khó hiểu.
Linh nhìn cậu, chờ cậu bắt máy khiến Đường Minh Hạo chẳng biết làm thế nào, nhưng cậu cũng chẳng muốn cúp máy.
Bèn nhận, còn cất tiếng “alo” đầy tức giận.
Linh bật cười, trong giọng nhuốm chút cưng chiều: “Vào đây đi.”
Đường Minh Hạo nhìn người đang đứng †rước mặt Linh, bèn “hừ” một tiếng rồi mới bước vào.
“Gã này có gì hay ho chứ. Không đẹp trai bằng mình, không biết Linh lâu như mình, cũng chẳng có quyền có thế như mình” Đường Minh Hạo lầm bầm mấy câu trong bụng, nhưng vẫn chào hỏi cực kỳ đường hoàng phải lẽ.
Linh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Đường Minh Hạo vòng qua rồi ngồi xuống, không ngờ Linh lại vòng lấy cánh tay Đường Minh Hạo ngay lập tức, nở nụ cười yêu kiều với người đàn ông trước mặt, bảo: “Đây, đây là bạn trai tôi.”
Anh ta lập tức nghệt ra, mà Đường Minh Hạo cũng ngẩn ngơ. Thế này là thế nào?
Không phải là người mà Linh hẹn gặp à?
Linh bấm vào cánh tay cậu một cái, Đường Minh Hạo phản ứng tức thời, hùa theo: “Vậy nên, hai người đang làm cái gì vậy?”
Linh muốn tẩn Đường Minh Hạo một trận lắm rồi. Nhưng bất ngờ thay, người đàn ông kia dường như tin thật, bèn nhìn Linh rồi thở dài: “Thế thì, tôi chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn nhé!” Linh điệu đà đáp. Người kia rời khỏi màn kịch này nhanh đến mức chẳng có cơ hội nào để Đường Minh Hạo phát huy bản lĩnh. Linh thấy anh ta đi khuất rồi mới thở phào nhẹ nhõm, còn Đường Minh Hạo thì chế nhạo cô: “Chị bảo có việc cơ mà, là việc này đấy hả?”
“Đúng vậy, là gia tộc quen thân nhiều đời, nên không thể quá tuyệt tình được”
Linh giải thích.
“Nên… em là bạn trai của chị à?” Đường Minh Hạo nhìn Linh với vẻ chờ mong.
“Nếu như em muốn, thì đúng là thế đấy.”
Linh nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, nói bằng giọng nghiêm túc.
“Em… mong thế còn không kịp nữa lài”