Chương 2182
Chương 2009 Ngoại truyện
Hiếm khi nào Đường Minh Hạo nhớ nhung Lâm Linh, nhưng hễ lần nào nhớ đến cô thì sẽ khao khát gặp cô cho bằng được, muốn gặp được cô đến phát điên. Có điều, Lâm Linh bận rộn trăm bề mà cậu cũng bộn bề trăm lối. Lần nào họ gặp mặt nhau thì đều nhờ trời xui đất khiến, hiếm khi nào hẹn gặp cụ thể ở một nơi.
Lúc này, Đường Minh Hạo vừa xử lý xong một vấn đề phiền phức, đang thả lỏng bản thân mình, vậy là cậu cảm giác mình bỗng nhớ Lâm Linh khôn xiết. Có lẽ cũng phải nửa năm rồi họ chưa gặp nhau, lần gặp mặt trước đây, họ đã làm gì cùng với nhau nhỉ? Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu mà cũng chẳng sao nhớ nổi.
Hình như Lâm Linh đang ở đây luôn phải không? Đường Minh Hạo bất chợt nhớ ra, hiện giờ cậu và Lâm Linh đang ở cùng một thành phố. Cậu lấy điện thoại ra, dò †ìm số của Lâm Linh trong danh bạ. Đó là một dãy số ngắn, chẳng có bất kỳ chú thích nào, nhưng dãy số này lại như khắc †rong xương tủy, chỉ cần liếc nhìn là đã biết của ai.
Đường Minh Hạo bấm gọi số máy của Lâm Linh mà chẳng hề suy nghĩ gì. Số điện thoại vang lên mấy hồi chuông mới có người nhấc máy, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói mơ màng lại mềm nhẹ.
Đường Minh Hạo mới chợt phát hiện ra bây giờ đã hai giờ sáng, cậu bỗng đờ cả người.
Có khi nào cậu đã quấy rầy Lâm Linh nghỉ ngơi hay không?
“Alo?” Đợi mãi mà vẫn không có tiếng ai hồi đáp, Lâm Linh gọi thêm lần nữa, lúc này Đường Minh Hạo mới hoàn hồn.
Nhưng còn chưa đợi cậu lên tiếng thì Lâm Linh đã hỏi lại bằng một giọng ngờ vực: “Minh Hạo à?”
Đường Minh Hạo “ừ” một tiếng. Cậu biết khi Linh ngái ngủ mà nhận điện thoại thì sẽ không xem thử ai gọi đến. Lúc này cậu vẫn đang im lặng mà Linh đã gọi tên của cậu, thế là đủ rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến t vài tiếng động sột soạt, Đường Minh Hạo loáng thoáng đoán được ấy là Linh đang ngồi dậy, giọng nói của cô cũng có sức sống hơn: “Lại thức thâu đêm đấy à? Em mất ngủ ư?”
“Không có đâu.” Đường Minh Hạo đáp.
Có một khoảng thời gian cậu bị mất ngủ rất nặng, lúc ấy Linh đã gạt rất nhiều công việc sang một bên để chăm sóc cho cậu.
“Thế thì tốt rồi” Dường như Linh đang thở phào nhẹ nhõm. Đường Minh Hạo nghe thấy tiếng thở ấy, trong lòng lại cảm thấy yên bình biết bao.
“Chị vẫn còn ở thành phố H à?’ Đường Minh Hạo muốn gặp Linh, tha thiết muốn gặp cô, đến mức không thể kiểm soát được.
“Phải, vẫn còn ở đây.” Linh ngáp một cái: “Bên này còn vài việc vẫn chưa xử lý xong, cần đợi thêm mấy ngày nữa.”
“Em cũng đang ở thành phố H, chúng ta gặp nhau nhé?” Đường Minh Hạo cười nói.
Cậu có thể cảm nhận được Linh đang ngày một tỉnh táo hơn, giọng nói cũng không còn mềm nhũn, mà đã trong trẻo như thường khi rồi.
“Ồ?” Linh thốt lời cảm thán: “Thế thì hay quá. Nhưng hai ngày tới chị không rảnh lắm, chắc phải đến ngày kìa mới ngơi tay.”
“Không sao đâu, em chờ chị.” Đường Minh Hạo cũng không thấy có vấn đề gì.
Cậu không hề thích chờ đợi ai, thế nhưng với Lâm Linh, cậu bằng lòng làm tất thảy mọi thứ. Lâm Linh ở bên kia đầu dây bật cười, đáp một câu “được”.
“Chị đi ngủ trước đi.” Đường Minh Hạo nhìn đồng hồ, cậu với Lâm Linh không nói được mấy câu mà đã hơn mười phút trôi qua. Với hai người họ, dù cho im lặng không ai nói gì thì cũng chẳng thấy lúng túng.
Lâm Linh bật cười. Bây giờ sao mà ngủ được nữa? Nhưng cô không nói thế, mà chỉ đồng ý với cậu.