Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện - Chương 107 - Chương 107
Cao Duy Duy phát hiện, hô hấp của cô ta có chút không thuận, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Tốt lãm sao?”
“Tôi không dám khen cô ấy, khen thì sẽ nở mặt, nhưng đầu óc rất thông minh, là một cô gái nhanh nhẹn.” Đây là lời dài nhất mà Tạ Mẫn Hành nói sau khi hai người họ gặp mặt, mỗi câu mỗi chữ đều không thể rời khỏi
Vân Thư.
Vân Thư không ăn nhiều cơm, chỉ ăn nhiều thịt, cho nên đứng ở trong
phòng đi tới đi lui, vừa xem như tiệu thức ăn vừa đợi người. Mãi đến gặn mười giờ, Tạ Mẫn Hành mới trở về.
Vân Thư đứng ở cửa, hai tay chống thắt ĐẠO không cho Tạ Mẫn Hành đi vào phòng.
lay Tạ Mẫn Hành đút túi đứng ở cửa: “Làm gì vậy? Làm thần cửa sao?”
Vân Thư ôm hai tay trước ngực, đi về phía trước, khom người tiến sát
trước người Tạ Mẫn Hành, hít mũi, lại đi lui phía sau Tạ Mẫn Hành, dán
mặt lên hít mũi ngửi ngửi, lúc này mới mở miệng: “Trên người anh có mùi
yêu tỉnh, không thả đi.”
Tạ Mẫn Hành buồn cười, sao vừa ngửi đã xuất hiện yêu tinh rồi vậy: “Yêu tỉnh gì?”
“Có mùi hương của nước hoa Dior mới nhất. Anh đi gặp ai vậy? Chắc
chắn là nữ.” Vân Thư vừa mới mua chai nước hoa này, chắc chắn mùi hương
không phải của cô.
Tạ Mẫn Hành đặt bàn tay lên trán Vân Thư, đầy “mũi chó” trên người ra nói: “Mũi thính đó.” Nói xong, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Vân Thư sắp phát điên, đột nhiên ý thức được cô không có tư cách quản Tạ Mẫn Hành, lúc này mới dừng ý nghĩ lại.
Tạ Mẫn Hành còn đợi Vân Thư đi quấy rầy anh, hỏi là ai, không ngờ:
Vân Thư đã trở về phòng ngủ ngôi trên sô pha, ăn táo, xem điện thoại di
động, hoàn toàn không để ý tới anh.
Nhưng cô không để ý tới anh, anh lại chủ động đến trả lời cô.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Vân Thư trả lời: “Cỗ phiếu.”
“Có biết xem không?” Tạ Mẫn Hành nón ngờ Vân Thư. “Không biết, thì tôi dạy em.
Vân Thư lắc đầu như trống gạt nước: “Đường K thuộc mức độ bình
thường, nhưng em có tuyệt chiêu. Không cần anh dạy.” Cô nói xong chớp
mắt, tiếp tục xem điện thoại di động.
Tạ Mẫn Hành tắm rửa xong, thấy Vân Thư vẫn còn duy trì tư thế xem
điện thoại di động, bản thân không thú vị rời đi: “Tội đên phòng sách,
xem không hiều thì hãy đi tìm tôi.”
“Ừm, đi đi.” Vân Thư ước anh đi càng sớm càng tốt.
Chân trước Tạ Mẫn Hành vừa đi, chân sau Vân Thư đã đi xuông lầu, ở
trong phòng Tạ Mẫn Tây, phát hiện Tạ Mân Tây vân đang cười ngây ngô với
điện thoại di động.
“Mẫn Tây? Nhớ ai à?” Vân Thư tựa lưng vào ‘hấi ghê của Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây ngắng đầu nhìn thấy Vân Thư xuất hiện, cuỗng guít thu hồi
điện an di động, sợ Vân Thư phát hiện a gì đó: “Chị dâu, chị đến làm gì
vậy?”
“Xem em nhớ nhung ai đó.” Vân Thư thoải mái trả lời.
Tạ Mẫn Tây vội vàng nhìn ra ngoài cửa xem có người giúp việc hay
không, sau khí xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Chị dâu, mời chị rời đi cho!” Còn duỗi ra cử chỉ mời đi.
Vân Thư đứng dậy muốn rời đi: “ y da, không biệt mẹ đã ngủ chưa? Tìm mẹ nói chuyện thôi.”
“Chị dâu, chị dâu, chị mau quay lại.