Chương 1537 uống say là ba ba, tỉnh táo liền không nhận
- Trang Chủ
- Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
- Chương 1537 uống say là ba ba, tỉnh táo liền không nhận
Chương 1537: uống say là ba ba, tỉnh táo liền không nhận
Mộ An An liền cảm giác dạ dày co rút lại, bên trong có thứ gì đó muốn nôn ra.
Cô đẩy Thất gia ra một cách thô bạo, lao vào phòng tắm, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu và vừa nôn vừa ôm bồn cầu.
Cuối cùng ngồi bệt dưới đất.
Sau khi nôn xong, cúi đầu, tựa vào bên kia ngủ.
Tông Chính Ngự đứng ở cửa.
Áo sơ mi buông thõng trên người, hở hang, cà vạt buông lơi trên cổ.
Trên ngực, cơ bụng, có vết xước móng tay, dấu răng.
Dấu vết gì cũng có.
Một vài chỗ, còn thấy máu.
Đối mặt với sự ầm ĩ của Mộ An An, anh cũng bất đắc dĩ thở dài.
Bước tới và bế người sang một bên.
Mộ An An nhắm mắt lại, khi được bế lên, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng thông minh, ngơ ngác nắm lấy cà vạt của Thất gia, “Sao chú không thích cháu?”
Mộ An An lẩm bẩm một câu, “Chú không thích cháu chút nào, đúng không?
“Chú theo đuổi cháu, hôn cháu, thậm chí là Thật ra chính là chiếm hữu,
thật ra chính là thói quen với việc cháu ở đây, hay là …. chỉ xem cháu là ngừoi thay thế?”
Mộ An An lẩm bẩm từng câu.
Thát gia vốn đang bất lực bế cô lên, nhưng nghe cô nói những lời này, lông mày trực tiếp nhíu chặt
Tâm tư của cô như vậy, anh thật sự không biết gì cả.
Cô gái nhỏ mỗi ngày ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời anh, lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.
Đối mặt với sự theo đuổi của mình, cô ấy dường như có một tính khí rất xấu.
Thật ra
“Cháu rốt cuộc giấu bao nhiêu tâm tư?” Thất gia cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ ngủ trong lòng.
Cô ngủ cũng không yên.
Cuộn mình trong lòng anh, mặt vẫn chôn trên người anh.
Thát gia đứng ở bên giường, nhưng vẫn luyến tiếc đem người thả xuống.
Không biết qua bao lâu, Mộ An An nhẹ nhàng giãy dụa, “Tông Chính Ngự, nếu chú không thích cháu, ngàn vạn lần chú phải giấu kỹ.”
“Nhớ lừa dối cháu cả đời nhé.”
Câu cuối cùng, giống như dao găm đâm vào tim Thất gia.
Ngoại trừ đau lòng, không còn cảm xúc nào khác.
“Ngu ngốc.”
Sao lại khiến người ta thương tiếc như vậy.
Anh xoay người, đặt người lên giường, sửa sang lại tóc của Mộ An An.
Ngón trỏ vuốt ve mặt cô hết lần này đến lần khác.
Dừng lại ở mí mắt.
Mà mới vừa nằm trên giường, lại trực tiếp xoay người, cuộn tròn lại.
Tư thế không có cảm giác an toàn.
Tông Chính Ngự đưa tay kéo chăn đắp cho cô.
Anh đang ngồi ở mép giường, khi ánh mắt rời khỏi Mộ An An, anh nhìn về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Bên ngoài một mảnh phồn hoa.
Hai khuỷu tay chống đùi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm mặt đất.
Ngày hôm sau.
Mộ An An vừa mở mắt, liền cảm giác đầu nổ tung đau đớn.
Cả người đau nhức.
Bụng cô cũng khó chịu, kiểu lạnh cóng, kiểu muốn nôn mà không nôn ra được, lại có chút buồn nôn.
Loại cảm giác này cô quá quen thuộc.
Hậu quả của nôn nao.
Mộ An An xoa xoa huyệt thái dương, nhìn căn phòng quen thuộc.
Đối với ký ức ngày hôm qua, cô chỉ dừng lại ở, uống rượu với mấy người Triệu Khởi Dư.
Những người đó một ngụm liền kêu lên một cái lão đại, liền để cho cô uống rượu.
Mộ An An tâm tình không tốt, thích uống nhiều rượu, sẽ không từ chối bất cứ ai đến.
yliuuiiy uuơ
uống rồi uống thì uống nữa.
Dù sao có A Nhất A Nhị, còn có người bên ngoài bảo vệ, cho dù uống cạn máu, cũng có người đưa cô an toàn trở về.
Mộ An An vén chăn xuống giường.
Trong lòng cơ bản xác định, hẳn là A Nhát bọn họ đưa cô trở về.
Cô trực tiếp đi toilet tắm rửa một cái, để cho mình tỉnh táo lại.
Lúc quấn khăn tắm đến phòng thay đồ, người liền rất mệt mỏi, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm đống quần áo trên tủ quần áo, có chút hoảng hốt.