Chương 1533
Chương 1533
Là nam nhân, chính là nhất ngôn cừu đỉnh.
Nói là lão đại, nói một không hai, nói đông không đi tây.
“Người kia, thật sự không thể đụng vào.” A Nhị lặp lại.
Triệu Khởi Dư căn bản không nghe, cầm gậy thép dưới bàn, trực tiếp xông lên.
La Sâm tiến lên một bước, “Biết người trên đó là ai không?”
Triệu Khởi Dư kiên cường đánh trả: “Không biết!”
“Chồng của Tông lão đại nhà ông!” La Sâm trả lời.
Câu trả lời này, không chỉ có Triệu Khởi Dư trừng to mắt, Lượng Lượng há hốc mồm, ngay cả A Nhất và A Nhị cũng kinh ngạc.
La Sâm không nói gì thêm, chỉ bảo những người này nhìn lên sân khấu.
Hình ảnh trên đài, cũng đủ chứng minh hết thảy!
Trên sân khấu, Mộ An An vốn là tựa vào ống tuýp, nhìn chằm chằm Thất gia đứng ở trước mặt, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cà vạt, kéo Thất gia xuống ngang tầm mắt nhìn anh.
“Chú làm gì vậy?” Ngữ điệu cô mang theo khiêu khích.
Mỗi câu phát ra đều mang theo mùi
rượu.
Một người say rượu điển hình.
“về nhà” Tông Chính Ngự lời ít ý nhiều, giữ chặt eo Mộ An An, muốn đưa người đi.
Kết quả, tay Thất gia vừa mới đặt lên thắt lưng Mộ An An, cô đột nhiên phản ứng mạnh, đẩy Thất gia ra, tay phải siết chặt ống tuýp.
Tông Chính Ngự nhíu mày, “Mộ An An, đừng làm loạn. Chú cho cháu cơ hội cuối cùng, đi!”
“Đi cái gì mà đi, cháu không đi!” Giọng Mộ An An lớn hơn ai hết.
Bất tri bất giác, tiếng nhạc xung quanh đã nhỏ xuống.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không biết là
do say rượu, hay là do ánh đèn, hay là vì cái gì khác.
Lúc này, đôi mắt của Mộ An An rất ướt, như thể nước mắt đang xoáy vào trong mắt.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Chú xem, bây giờ vẻ mặt chú hung dữ cỡ nào, chú mất kiên nhẫn cỡ nào, chú bảo cháu về nhà, cháu về đâu?”
“Chú chỉ biết hung dữ với cháu, mắng cháu! Ngoại trừ hung dữ ra, chẳng có gì khác!”
Còn tổn thương cháu!
Đối mặt với sự lên án của tiểu cô nương này, người đàn ông vốn vẻ mặt giận dữ, lúc này dừng lại.
Nhất là Mộ An An ngẩng đầu, ủy khuất nhìn anh, giống như đâm dao vào ngực Thất gia.
Nhát là với đôi mắt đó.
Tất cả giận dữ đều không còn sót lại chút gì.
Tông Chính Ngự cúi đầu.
Vài giây sau, khi anh ngẩng đầu nhìn Mộ An An, ánh mắt dịu dàng lại, giọng anh ôn hòa, “Vậy bây giờ, theo chú về nhà, được không?”
Tay anh không cũng không còn độc
đoán đặt lên lưng Mộ An An.
Mà thuận tay kéo nút thắt áo cô ra, áo được thả xuống, che đi vòng eo nhỏ đang được nắm kia.
Nhưng, ngay khi Tông Chính Ngự muốn đưa tay xoa đầu Mộ An An, cô đột nhiên phản ứng rất mạnh hất tay anh ra.
m thanh ‘pop’ lớn đến mức át đi tiếng nhạc xung quanh.
Chỗ giữa bàn tay của Thất gia chuyển sang màu đỏ rõ ràng bằng mắt thường.
Mộ An An bướng bỉnh hất cằm, “ Cháu không về với chú!”
Họ hét rất to, như thể họ đang làm một cuộc cách mạng.
sắc mặt Thất gia vừa mới dịu đi lại đột nhiên tối sầm lại.
Gân xanh trên trán nhô lên.
Anh xoa xoa lông mày và kìm nén cơn tức giận.
Trẻ con say rượu, không thể so đo, không thể so đo.
Trước đem người dỗ về rồi nói sau!