Chương 2216
CHƯƠNG 2216
Nghe vậy, ý định xin lỗi trong đầu Hạ Nhiên lập tức biến mất, thay vào đó là ngọn lửa hừng hực: “Rốt cuộc anh có đạo đức không hả? Sao lại đi nghe lén người khác nói chuyện như vậy?”
“Hai người nói lớn ở góc cầu thang ai cũng có thể nghe thấy, tôi còn phải đi nghe trộm à?” Thẩm Trạch Hy nhướng mày, cảm thấy cô như đang nói đùa: “Hai người nói lớn như thế, tôi còn tưởng bệnh viện này do hai người mở.”
Hạ Nhiên thật sự tức điên, lại không nói lại anh, cô cầm tài liệu và chứng cứ, không để ý đến anh nữa.
Nhưng Thẩm Trạch Hy không chịu dừng lại: “Vậy nên cô định cứ giữ im lặng thế này?”
“Có ý gì?” Hạ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ý gì?” Vẻ mặt Thẩm Trạch Hy trở nên nghiêm túc, anh ung dung nhìn cô: “Qua cầu rút ván? Cô còn nhớ tối qua cô đã đổ canh cá lên đầu tôi như thế nào không?”
Lông mày của Hạ Nhiên hơi nhướng lên, ký ức tối qua ùa về, thái độ lần này của cô rất thành khẩn, cũng rất nghiêm túc: “Tôi xin lỗi.”
“Chỉ một câu xin lỗi là xong à? Cô nghiêm túc nghĩ lại xem khi đó cô xông vào nhà chúng tôi với thái độ ác liệt nhường nào, hành động đổ canh cá lên đầu tôi thô lỗ dã man thế nào, bây giờ chỉ như vậy đã muốn xong chuyện?”
“Tôi biết chuyện đó quả thật là lỗi của tôi, tôi quá bốc đồng, tôi chân thành xin lỗi anh, nhưng anh là đàn ông, tôi nghĩ chắc anh sẽ không so đo với tôi đâu đúng không? Người ta đều nói đàn ông rất rộng lượng.”
Thẩm Trạch Hy cười nhẹ, đôi môi mỏng cong lên tạo thành từng tầng gợn sóng: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm một chuyện rồi, tôi không hề rộng lượng như cô nghĩ, cô đánh giá cao tôi quá.”
“Nếu ở thời cổ đại, chắc chắn tôi sẽ không phải thừa tướng, nhưng chắc chắn sẽ là gian thần và tiểu nhân.”
Nghe câu trả lời này, Hạ Nhiên cũng choáng váng, anh đã tự nói mình tới mức này, cô còn gì để nói nữa?
“Vậy anh thấy thế này được không? Anh chờ tôi, bây giờ tôi xuống lầu mua một bát canh cá, sau đó anh cũng dùng cách như vậy đổi lên đầu tôi, được chứ?”
Hạ Nhiên cố ý mỉa mai anh, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra lời khuyên.
Thẩm Trạch Hy nhướng mày, rất thích đề nghị này của cô: “Rất hay.”
Hạ Nhiên cắn răng, cố nặn ra nụ cười: “Được, anh chờ đó, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Nói rồi cô đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài, vừa đi vừa cắn răng chửi thầm, đồ tiểu nhân không phải đàn ông, theo cô thấy, ở kiếp trước thì anh cũng chính là Tần Cối và Cao Cầu!
Người đàn ông khốn kiếp! Người đàn ông nhỏ mọn! Đúng là chẳng ra làm sao!
Một lúc sau, Hạ Nhiên đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhìn thấy Thẩm Trạch Hy đang nói gì đó với Hạ Vũ.
Hạ Vũ nghe có vẻ rất vui, nói chuyện ríu rít với Thẩm Trạch Hy, cô rất ít khi thấy anh ta vui vẻ thế này!
Hạ Nhiên bước tới, đưa canh cá cho Thẩm Trạch Hy, nheo mắt nhìn anh rồi nói: “Tiểu nhân Tần Cối, này!”
Thẩm Trạch Hy: “…”
Anh nhận lấy, chậm rãi mở túi ra, hứng thú nhìn Hạ Nhiên: “Có cần cho cô chút thời gian chuẩn bị tâm lý trước không?”
“Không cần! Anh muốn đổ thế nào thì đổ, muốn dùng cách đổ nào thì cứ việc dùng, đổ đi.” Cô làm ra vẻ khảng khái hy sinh vì việc nghĩa.
Thẩm Trạch Hy nở nụ cười nhạt, mở túi, túi bên ngoài là ni lông, khi kéo phát ra âm thanh rất chói tai.