Chương 2214
Chương 2214
Hạ Nhiên không cho hôn nhưng anh ta lại tràn đầy sức lực, nhào tới hôn chùn chụt liên tiếp.
Nhất thời trong phòng rộn rã tiếng cười nói, rất vui vẻ.
Lục Đông Thăng đẩy cửa phòng bệnh đi vào nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, vẻ mặt không tốt lắm.
Tiếng bước chân vang lên khiến Hạ Nhiên quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy Lục Đông Thăng.
Cô nhấc chân định bước tới, nhưng Hạ Vũ đột nhiên nhào tới, ôm lấy cô, cười tít mắt hôn liên tục.
Lục Đông Thăng bước tới đẩy Hạ Vũ ra với vẻ mặt lạnh lùng.
Hạ Vũ nhìn thấy Lục Đông Thăng cũng vô cùng vui mừng, đưa tay muốn ôm anh ta, bàn tay to còn lấy thạch từ trong túi ra, giấu trong lòng bàn tay như muốn cho anh ta một bất ngờ.
Nhưng Lục Đông Thăng lại hơi mất kiên nhẫn, đẩy Hạ Vũ ra.
Anh ta đẩy hơi mạnh, Hạ Vũ không đề phòng nên ngã xuống đất, trán bị va chạm hơi đỏ lên.
Hạ Nhiên rất đau lòng, chạy tới vội vàng đỡ Hạ Vũ dậy, cau mày nhìn chằm chằm Lục Đông Thăng: “Anh làm gì thế hả?”
“Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Dứt lời Lục Đông Thăng ra khỏi phòng bệnh trước,
Hạ Nhiên an ủi Hạ Vũ, chờ anh ta bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài theo.
Lục Đông Thăng đứng ở cửa phòng bệnh, nghiêm nghị hỏi: “Em và Hạ Vũ có thể giữ khoảng cách được không?”
Hạ Nhiên không thích nghe câu này, cực kỳ không thích, cô hỏi ngược lại sao em phải giữ khoảng cách với anh ấy?
“Từng này tuổi rồi vẫn còn ôm ấp, hôn nhau, ra thể thống gì nữa?”
“Thật nực cười, chúng em ôm hôn thì sao? Người khác không biết chúng em là anh em, chẳng lẽ anh còn không biết? Hơn nữa Hạ Vũ bị bệnh, tính tình trẻ con, anh dùng suy nghĩ như vậy để nghĩ về chúng em không thấy quá đáng à?”
Lục Đông Thăng nói: “Tóm lại vẫn phải giữ khoảng cách thích hợp, còn nữa, em nói cho anh biết chuyện trên báo là thế nào?”
“Đó là hiểu lầm, em bị hãm hại, bây giờ đang điều tra kẻ chủ mưu của vụ việc này.”
“Thế ảnh thì sao? Sao ảnh lại bị tuồn ra ngoài?”
“Em không biết, cũng không rõ, em đã nói rồi, chuyện này đang được điều tra.”
“Việc này ầm ĩ lớn như vậy, em nói xem bây giờ còn ai không biết nữa, em có biết mẹ anh vì chuyện này mà bây giờ đã tức nằm trên giường không thể đi lại nữa rồi không? Lần này em làm thật sự quá đáng rồi đấy.”
Ngực Hạ Nhiên liên tục phập phồng: “Người khác không tin thì cũng thôi, sao anh lại không tin em? Anh tin em sẽ làm chuyện đó sao?”
“Bây giờ đã không phải chuyện anh có tin hay không nữa rồi, nó đã ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết, bạn bè, người thân, đồng nghiệp có ai không biết quan hệ của chúng ta, lại có ai không biết tin tức hiện giờ của em?”
“Nếu em không làm chuyện này thì sao người khác có thể thừa cơ lợi dụng được?”
Tiếng cãi vã của hai người hơi lớn khiến cho Hạ Vũ trong phòng bệnh cũng để ý tới, anh ta đi chân trần chạy ra, giang hai tay chắn trước mặt Hạ Nhiên: “Không được bắt nạt Nhiên Nhiên! Không được!”
Tâm trạng Lục Đông Thăng không tốt lắm, anh ta thấp giọng nói, giọng điệu mang theo vẻ quát mắng: “Chúng tôi đang nói chuyện, anh về phòng bệnh đi!”