Chương 2187
CHƯƠNG 2187
Một giây sau Âu Dương Tư lập tức nhìn sang Trần Diễm An và hỏi cô có thật không.
Trần Diễm An nói đúng thế, những gì anh ấy nói đều là sự thật, đúng là cô định kết hôn.
Âu Dương Tư đau lòng và khó chịu, nhưng cũng không thể ngăn cô được, thế là nhắm mắt cầm ly rượu trên bàn lên và uống hết.
Cuối cùng, trước khi anh ta đi thì Trần Diễm An muốn đi theo, nhưng lại bị Âu Dương Tư đẩy ra: “Không cần đâu, anh tự về một mình được.”
Trần Diễm An cảm thấy lúc này không phải là lúc khăng khăng theo ý mình nên thả anh ta ra, mặc cho anh ta đi về.
Trong lòng Quý Hướng Không cũng thấy thương thương cho phản ứng của của Âu Dương Tư, nhưng anh muốn lấy cô là sự thật không phải bàn cãi gì thêm!
Dù sớm hay muộn gì thì Âu Dương Tư cũng phải biết, vấn đề là thời gian sớm hay muộnthôi.
Về thành phố S, chọn ngày xong thì Trần Diễm An bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới. Cô chọn làm lễ ở nhà thờ, khách khứa chỉ mời tầm bảy tám bàn thôi.
Thời gian khác đi nên tâm trạng cũng khác đi.
Nếu là Trần Diễm An của trước đây thì càng long trọng càng tốt, và muốn người cả thế giới đều biết cô sắp cưới rồi.
Nhưng lần này rất khác, cô không muốn làm thế mà chỉ muốn đơn giản thôi.
Sau này, dù là hạnh phúc hay vẫn giống như trước, kết quả có thế nào cô cũng có thể chấp nhận một cách bình thản…
Bởi vì lần này do chính cô lựa chọn, dù xấu hay tốt thì cô cũng phải tự chịu trách nhiệm, càng đơn giản càng hạnh phúc đúng không?
Biết tin cô sắp kết hôn, cảm xúc và sắc mặt của Diệp Giai Nhi cũng không thay đổi gì nhiều, vì mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô.
Từ phút giây Trần Diễm An quyết định tha thứ cho Quý Hướng Không thì mọi chuyện đều theo quỹ đạo cả rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng cô vẫn thấy rất vui khi tình cảm giữa hai người tiến triển thuận lợi như thế.
Mười ngày sau sẽ tổ chức lễ cưới, biết tin xong Thân Nhã và Hoắc Đình Phong cũng đến thành phố S.
Buổi tối mấy anh em tụ họp, nói là mấy anh em nhưng cũng chỉ có Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất thôi.
Bình thường Thẩm Hoài Dương không uống rượu, nhưng hôm nay tâm trạng khá tốt nên anh ta vẫn cầm ly lên uống vài hớp.
Trần Vu Nhất cũng mỉm cười cầm ly rượu lên, nhưng lại nói chuyện với thái độ không tình nguyện lắm: “Cứ tưởng còn cậu làm bạn với tôi, ai ngờ giờ cậu thoát khỏi cuộc sống độc thân rồi, tôi không cam lòng đâu đấy!”
“Cút!” Quý Hướng Không duỗi chân đạp nhẹ anh ta vài cái: “Nói thật đi, cậu không chịu nổi việc tôi sống tốt đúng không?”
“Đâu chỉ là không chịu nổi cảnh cậu sống tốt đâu!” Trần Vu Nhất thành khẩn vỗ vai anh: “Sau này đối xử với người ta cho tốt vào đấy, hiểu chưa?”
Quý Hướng Không nhíu mày, sau đó không thèm để ý anh ta nữa.
Đúng là người anh em này không mong anh sống tốt!
Thẩm Hoài Dương hỏi Trần Vu Nhất về chiến tích đi xem mắt, thế là anh ta nhếch mép nhưng không cười mà nói: “Dù sao người sau này cũng không phải là cô ấy thì cứ sống tạm bợ vậy thôi.”
Thẩm Hoài Dương là người có trực giác nhạy bén. Sau khi nghe thế, đôi mắt hẹp dài chậm rãi nheo lại: “Cứ sống tạm bợ tức là sao?”