Chương 37: Chiếc Khăn Tay
————-
Dương Kỳ và Hạ Như Ân điều đã chỉnh trang xong suôi, Hạ Như Ân khoác lên người một bộ đồ học xinh trong thân hình nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Còn trên vai lại mang một chiếc balo làm bằng da màu đen trong rất đẹp, Dương Kỳ cũng không khóc gì cô, bận lại bộ đồ học sinh mà đã nhiều năm không bận, anh như là một soái ca, tất cả nữ sinh trong trường điều vây quanh gần đó mà xem anh và cô.
Thoáng chốc! Dương Kỳ bất giác nhìn cô gái phía trước mình khẽ cười, mọi thứ điều diễn ra rất thuận lợi, anh và cô cùng lắm chỉ nắm tay giả vờ đang đi học để bắt được khoảng khắc chụp tự nhiên nhất!
Hạ Như Ân có chút ngại ngùng, nhưng từ đó tới giờ anh và cô vẫn luôn thân thiết như vậy, không có gì chở ngại khi làm việc.
Mọi người vanh quanh gần đó không còn lấy một chỗ đứng mọi người phải kéo nhau chạy lên trên lầu đứng nhìn xuống, mọi người ai ai cũng lấy điện thoại ra quay và chụp lại.
Rất nhanh chóng những hình ảnh xinh đẹp của Dương Kỳ và Hạ Như Ân điều phát tán trên mạng, mọi cô gái trong trường luôn cảm thấy hai người đẹp đôi.
Phí dưới bài đăng là những bình luận tích cực đẩy thuyền chủ tịch tập đoàn GMM mĩ phẩm hàng đầu thế giới với nữ diễn viên Hạ Như Ân đang hót gần đây.
———-Bình Luận———
“Ui, nhìn hai người ấy đẹp đôi quá đi thôi, tích cực đẩy thuyền nào!!!
“Sao lại đẹp đôi đến như thế vậy, ai cho tôi câu trả lời được không?
“Quả thật không sai, đúng là trai tài gái sắc mà..!
“Ước gì hai anh chị là một đôi nhỉ?
———-
Chưa đầy một tiếng bài đăng đã lên hotsearch đầu bảng, đã có rất nhiều hội nhóm nhà báo đẩy thuyền Dương Kỳ và Hạ Như Ân.
Nam Kiên đứng bên ngoài phòng làm việc của Phong Thần Vũ lướt điện thoại vô tình trúng bài đăng, mắt chữ O mồm chữ A vội đem vào đưa Lão Đại xem!
Phong Thần Vũ lúc ấy, đã lướt máy tính đã tháyd tràn lang trên mạng xã hội, anh cũng rất bức rức trong lòng, vẻ mặt bày ra khó coi nghiếng răng cắn lợi, không cam lòng!
Rõ ràng Hạ Như Ân và Phong Thần Vũ là vợ chồng hợp pháp với nhau mà, giờ lại thấy cộng đồng mạng đẩy thuyền vợ của mình với tình địch.
“Lão Đại ngài xem đi ạ..” Nam Kiên hốt hoảng nói.
“Tôi biết rồi ra ngoài chuẩn bị xe tôi đi đón vợ tôi..
“Dạ rõ.” Nam kiên gật đầu đi ra ngoài
Hạ Như Ân mệt mõi vì đã làm việc từ sáng tới chiều người cô nhức mõi, Dương Kỳ đu từ đằng sau lại đưa chai nước cô.
“Em uống đi ” Dương Kỳ anh rất tinh tế mở chai nước ra cho cô.
Hạ Như Ân cười nhẹ nhận lấy chai nước từ anh, cô bất cẩn không may làm đổ vào người, cô giật mình bỏ chai nước xuống, vội lấy giấy lau, Dương Kỳ lấy chiếc khăn được một người con gái tỉ mỉ thêu ra lau vết nước trên người cho cô.
“Anh vẫn còn giữ nó à” Hạ Như Ân nhận ra chiếc khăn tay anh cầm, cô bất giác chỉ vào nó! Đúng chiếc khăn đó là cô đã tự tay thêu tăng anh trước khi anh ra trường.
“Còn chứ món đồ nào liên quan đến em, anh đều còn giữ chúng..” Dương Kỳ nhìn cô cười, Hạ Như Ân ngại ngùng, cô cũng chỉ suy nghĩ đơn giản đó là tình bạn của cả hai mà anh tôn trọng!
Chiếc khăn đấy cô đã tỉ mỉ thêu tận 3 ngày mới hoàn thành, tính của cô từ chiếc giờ rất hậu đậu và bất cẩn nên lúc thêu tặng anh vô tình đã làm cây kim đâm vào ngón tay đến chảy máu, nhưng cô vẫn tiếp tục thêu tặng anh.
Phong Thần Vũ lúc ấy cũng đi vào thì thấy cảnh tượng Dương Kỳ đang chăm chút lau nước trên người cô, anh liền đứng khựng lại tay bỏ vào túi quần nhìn chằm chằm cô.
Hạ Như Ân có cảm giác ai đấy đang nhìn chằm chằm mình, nên đã ngẩng đầu lên, Hạ Như Ân vội đúng dậy..
“Em cảm ơn anh, em về đây bạn em tới đón rồi ạ.” Hạ Như Ân liếc chiếc balo kế bên đeo lên vai..
“Ừm, hẹn gặp em vào ngày mai..” Dương Kỳ bất giác nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô.
“(Tại sao chứ, anh vẫn không có được tình cảm của em sao Hạ Như Ân, anh biết đơn phương một ai đó khi không nói ra, nó còn đau gấp mười bệnh ung thư, nhưng biết sao bây giờ, trong lòng em bây giờ đã có người mình yêu, anh còn có cơ hội một lần nữa không?” Dương Kỳ u buồn anh nở ra nụ cười đau đớn tận tam can.
“Lão chồng già của em đến đón em sao..” Hạ Như Ân đứng trước mặt anh ngẩng đầu lên phồng chiếc má bánh bao núng nính của cô ra, dánh vẻ lúc ấy của cô rất dễ thương khiến anh phải động lòng!
“Ai thèm tới đón em chứ..?” Phong Thần Vũ bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Anh lại giận vô cớ gì nữa đây hả chồng yêu của em ” Hạ Như Ân ôm lấy cánh tay của anh.
Nam Kiên đứng đằng sau đã ra hiện với cô, anh đưa chiếc điện thoại mở bài đăng hotsearch của cô và Nam Kiên.
“Anh giận vì bài đăng đó sao.
“Ừ thì sao, chả phải em với cậu ta cũng vừa thân mật mặt đối mặt đó sao..” Phong Thần Vũ vẻ mặt giận hờn của anh rất đáng yêu nên cô đã bật cười.
“Thôi mà, không phải vậy đâu, lúc nảy em bất cẩn làm đổ nước lên người, ước cả đồ anh ấy chỉ giúp em thôi..” Nghe cô nói vậy, ánh mắt của anh quay qua nhìn xuống người cô, thì thấy chiếc áo đã ước một mảng lớn..
“Sao lại để bất cẩn vậy..” Phong Thần Vũ nhíu mày, mặc dù anh mắng cô nhưng vãn ấm áp cởi chiếc áo khoác ra, khoác lên người cô..
“Chắc xa chồng của em nên em mới như vậy..” Hạ Như Ân liền buông lời ngọt ngào dỗ ngọt anh
“Riết rồi dẻo miệng, anh đưa em đi ăn..
“Vâng..
Hạ Như Ân và Phong Thần Vũ lên xe, Nam Kiên anh tinh tế mở nút bấm có một tấm ngăn chắn màu đen từ từ chặn lại không gian của cả hai, để cho Hạ Như Ân và Phong Thần Vũ có không gian riêng tư.
Tấm ngăn ấy được làm bằng chất liệu tốt nhập khẩu từ mỹ, cách âm rất tốt, bên trong nói thì bên ngoài không nghe, bên ngoài nói thì bên trong nghe rõ từng chữ một, Hạ Như Ân và Phong Thần Vũ có nói lớn cỡ nào thì Nam Kiên cũng thể nghe được.!