Chương 41 - KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN TÌNH CẢM
Emmy một khắc cũng không rời đi, cô luôn ngồi kề cạnh chỉ sợ khi Lộ Khiết
tỉnh dậy không thấy ai sẽ hoảng sợ. Chăm sóc cho Lộ Khiết từng chút một, mấy vết thương đều được sát khuẩn kỹ càng. Nhìn mấy vệt đường roi trên
da thịt em gái mình, Emmy chỉ muốn tới tìm ngay Lý Kỳ Y mà giết chết ả.
Phong Thần biết cô sẽ không ngủ nên bên phòng anh cũng không ngủ. Ngồi ở bàn
làm việc nhưng tâm trí thì luôn hướng về Emmy. Trước nay, Phong Thần
luôn là kẻ ngông cuồng, máu lạnh. Anh đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi
gặp được Emmy. Con người Phong Thần giờ đây ấm áp, biết quan tâm người
khác và đặc biệt là đã biết mỉm cười.
Ba mẹ Phong Thần ly dị từ
khi anh chỉ còn là đứa nhóc 5 tuổi. Ở với ba nhưng mỗi ngày đều trôi qua một cách lạnh nhạt như thể anh là đứa nhỏ mồ côi không cha không mẹ. Ba anh làm ông lớn, cả ngày chỉ có công việc, thả anh cho bà vú nuôi rồi
biệt tăm sáng tối. Mẹ anh từ lúc ly dị cũng đã đi theo người đàn ông
khác, làm gì có thời gian quan tâm đến đứa con trai này. Đứa trẻ 5 tuổi
còn quá nhỏ để phải rời khỏi sự ấm áp của gia đình. Anh không được cha
mẹ dạy bảo dù chỉ là một ngày.
Tính khí đứa nhỏ ấy càng lớn càng
ngông cuồng, trong mắt không hề có người cha người mẹ nào. Ngày mà ba
mất, anh cũng chỉ 20 tuổi. Cậu thiếu niên năm đó, vào ngày tang lễ cha
không lấy một giọt nước mắt. Anh chỉ đứng đó cho có lệ rồi rời đi sau
khi kết thúc. Trở về nhà đã thấy luật sự ngồi trên sofa phòng khách,
không nói không rằng cũng chẳng cần luật sư lên tiếng, anh cúi người ký
hết tất cả giấy tờ, chính mình trở thành chủ nhân của tập đoàn đá quý
Poi.
Cậu thiếu niên 20 tuổi đã phải đứng đầu tập đoàn đá quý lớn
nhất cả nước. Tuổi còn trẻ nhưng khí chất và phong cách lãnh đạo của
Phong Thần luôn là điều khiến tất cả ông lớn trên thương trường phải nể
mặt.
Gánh nặng trên vai nhưng Phong Thần chưa từng gục ngã, thậm
chí anh còn đưa Poi vượt lên vươn tầm thế giới, để tất cả các thương
nghiệp trong nước đều phải nể phục. Phong Thần đã từng rõng rạc tuyên bố rằng ở đất nước này, Poi không có đối thủ.
Chính vì cuộc sống từ
nhỏ không có hạnh phúc, lớn lên lại toàn áp lực nên chưa bao giờ Phong
Thần nở nụ cười trên môi. Ngày anh nhìn thấy Emmy vùng vẫy trong đám
lửa, cũng chẳng hiểu điều gì anh lại cứu sống cô ấy. Ngày cô ấy tỉnh
lại, nhận ra dung nhan đã bị phá huỷ, cô ấy gào thét khóc lên như một
người phụ nữ điên những anh vẫn không bỏ rơi cô. Có lẽ anh thương cảm
cho số phận đang đi vào ngõ cụt của cô. Nó giống như anh vậy, chỉ khác
là anh không có cá tính như cô, không thể vùng vẫy khóc thét để người ta biết anh cũng đang rất mệt.
Mỗi ngày ở bên cạnh cô đều trãi qua
rất bình yên. Có lẽ lúc này Emmy đã nhận ra trân quý cuộc sống, vì vậy
mà luôn đối đãi tốt với những người xung quanh. Cô dần chấp nhận dung
mạo của mình, cô cầu xin anh được làm giúp việc tại biệt thự Trắng, cô
chấp nhận làm tất cả mọi thứ chỉ để có chỗ ăn và chỗ ngủ.
Emmy
không biết làm việc nhà nhưng cô vẫn luôn cố gắng mỗi ngày đi theo vú
nuôi để học hỏi. Dần về sau cô biết nấu ăn, biết dọn dẹp, biết chăm sóc
tất cả mọi thứ cho anh. Phong Thần mỗi ngày đều bị cô gái nhỏ hút hồn
bởi sự hồn nhiên, thân thiện và gần gũi của cô đối với những người giúp
việc trong biệt thự. Anh cũng không biết bản thân mình đã yêu cô từ khi
nào, chỉ biết rằng mỗi ngày đều muốn ăn đồ ăn cô nấu, muốn được thấy
dáng vẻ vui cười của cô, muốn nghe cả những bản nhạc mà cô hát.
Anh quyết định đưa cô sang Mỹ giải phẫu khuôn mặt. Cũng trong thời gian này anh biết cô là Kim tiểu thư. Emmy đổi tên và muốn nhờ anh giúp mình
theo dõi tình hình hiện tại của Kim gia và Hách gia. Lúc biết sự xuất
hiện của Lộ Khiết cũng là lúc mà Emmy quyết định không quay trở về. Cô
không muốn phá nát sự yên bình của họ.
Trở về nước, Emmy như một
đứa em gái của Phong Thần, ngày ngày được anh lo lắng, quan tâm. Chỉ
tiếc là chỉ riêng cô nghĩ vậy, còn Phong Thần anh từ lâu đã mang trái
tim tới muốn dâng hiến cho cô rồi. Sau này, nhận ra tình cảm của Phong
Thần, Emmy cũng muốn rời đi nhưng nếu cô bỏ đi thì cô chẳng còn chỗ nào
dựa dẫm nữa. Kiếp người này mang ơn anh nhưng Emmy không thể chấp nhận
tình cảm này được. Quá khứ của cô, sẽ luôn là ám ảnh khiến cô không thể
chấp nhận chính mình và chấp nhận tình yêu từ anh.
Lộ Khiết tỉnh
dậy cũng đã là chuyện của ngày hôm sau. Cả cơ thể đau đớn, co rút lại
khiến cô nhăn mặt. Đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không phải nhà
mình liền có chút hoảng. Cánh cửa bật mở, Emmy bước vào khẽ cười. Ngồi
xuống giường, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Lộ Khiết.
-Tỉnh rồi, ăn chút cháo nhé?
-Đây là đâu vậy?
-Là nhà tôi, yên tâm đi.
Lộ Khiết gượng người ngồi dậy, cô hít sâu nhớ lại hôm qua. Lúc thấy Emmy,
không hiểu sao cô lại cảm thấy an toàn, cũng không còn muốn mạnh mẽ mà
muốn xà ngay vào lòng Emmy để yên tâm mà nhắm mắt.
-Cảm ơn chị, nếu không có chị thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi nữa.
-Không có gì, ăn một chút.
Lộ Khiết hôm ấy được Emmy chăm sóc cẩn thận. Chớp mắt cũng đến buổi chiều, Lộ Khiết đứng dậy liền bị Emmy cản lấy.
-Em tính đi đâu?
-Tôi đi vệ sinh một chút.
-À ừm.
Lộ Khiết sau khi quay lại đã luôn muốn nói gì đó. Emmy dĩ nhiên thấy, cô nhíu nhẹ mày lên tiếng hỏi.
-Sao vậy?
-Tôi cần về với Trình Du… anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng.
-Tối nay sẽ có người đưa em về, ngồi xuống đây.
Emmy vỗ vỗ lên giường ra ý bảo cô ngồi ở đấy. Lộ Khiết ngồi xuống liền bị
Emmy ôm chầm lấy. Lúc đầu có chút bất ngờ nhưng cô cũng nhanh chóng vòng tay vỗ nhẹ tấm lưng của Emmy.
-Làm sao vậy ạ?
-Không sao, thật ra chị cũng có một đứa em gái… chỉ là hiện tại cả hai không gặp được nhau nên có chút nhớ…
-Em gái sao? Chị lại bảo tôi giống em gái chị à? Chị và tôi bằng tuổi nhau đấy!
-Sao em biết chị bằng tuổi em?
-Thì tài khoản mạng xã hội của chị có để mà, đã vậy chúng ta còn trùng cả ngày và tháng… thật trùng hợp.
-Thế thì sao? Nhận làm em một chút thì chết chóc à?
Lộ Khiết bĩu môi không quan tâm liền bị Emmy ký một phát. Cả hai bật cười rồi lại nhìn nhau.
-Em và Trình Du quen nhau như nào vậy?
Lộ Khiết đắn đo một lát, cuối cùng chẳng biết dũng cảm đâu ra lại đem kể
hết cho Emmy chuyện giữa mình và anh. Kết thúc câu chuyện còn kèm theo
tiếng thở dài.
-Sớm muộn chuyện cũng bị phanh phui thôi, dẫu sao thì Kỳ Y cũng đã biết rồi.
-Sẽ không sao đâu, Trình Du là một người chồng tốt. Anh ấy sẽ không vì vậy mà chán ghét em.
-Đúng vậy, anh ấy là người chồng tốt. Nhưng em không phải vợ anh ấy. Trước
tới nay, anh ấy đối tốt với em cũng chỉ vì nghĩ em là vợ của anh ấy
thôi.
-Không đâu, Trình Du và Nhã Di không yêu nhau. Nếu không
phải là em, thì có ở chung bao lâu đi nữa anh ấy cũng sẽ không yêu người vợ của mình.
-Sao chị lại biết Nhã Di?
Trước ánh mắt khó hiểu của Lộ Khiết, Emmy có chút lúng túng cười trừ. Cuối cùng cũng chỉ biết buông lời nói dối.
-Đám cưới của Trình Du và Nhã Di chẳng phải đã làm điên đảo giới thương trường một thời gian sao.
Lộ Khiết ngây thơ gật gù, sau đó ánh mắt lại chớp chớp nhìn Emmy. Sự tinh
nghịch hiện rõ trong ánh mắt của Lộ Khiết. Cô mân me ghé tới tai Emmy
thủ thỉ.
-Mà chị với cái anh mặt lạnh kia là gì vậy? Em thấy hình như anh ấy rất thương chị.
-Mặt lạnh? Ý em là Phong Thần sao?
-Phải, chính hắn.
Emmy nhìn đứa em của mình đang nghịch ngợm tò mò liền bật cười. Hít sâu một
chút lên tiếng, cô cũng không muốn giấu Lộ Khiết. Chị em gái, không phải những lúc như này nên tâm sự với nhau sao?
-Chị cũng không biết nữa, nhưng bản thân không xứng đáng với anh ấy.
-Tại sao không xứng đáng chứ? Chị vừa đẹp lại vừa tốt.
-Chị không như em nghĩ đâu… quá khứ của chị… chị không phải người tốt.
-Quá khứ ư? Mà thôi em không quan tâm đến quá khứ. Dẫu sao yêu nhau vẫn là ở hiện tại và tương lai. Liên quan gì tới chuyện trước đó.
Emmy
cười trừ lắc đầu gõ nhẹ lên trán Lộ Khiết, chưa gì mà đã thấy nhỏ em hơi có chút khó bảo rồi. Tính cách lì lợm này xem coi giống ai, chắc là
giống bà chị này rồi.
-Lo nghỉ ngơi đi. Mà em đang gọi là chị và xưng là em đúng không?
-Aaaaaa còn lâu!!
-Haha coi em ngại kìa.