Chương 17 - KHÔNG NÊN THỨC KHUYA
Hách Trình Du rời phòng mà cô vẫn còn bàng hoàng, mông lung. Cô và anh vừa
mới hôn sau sao? Tuy không phải lần đầu nhưng mà nó không giống như lần
cô chủ động. Nghĩ tới cảnh ban nãy bị anh mút hai cánh môi, còn bị cả
quản gia Vương nhìn thấy, cô bất lực, xấu hổ ôm mặt đỏ bừng bừng.
-Chời ơi, giải thích sao đây?
Lộ Khiết vỗ vỗ hai tay lên mặt lấy lại bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu
trấn an bản thân. Ngẩn ngơ một chút, cô đặt tay lên ngực mình, cảm nhận
được từng nhịp tim một.
-Chuyện gì vậy? Nhịp tim mình đang tăng nhanh sao?
Cô cảm thấy tim mình sắp rớt ra ngoài rồi. Nhìn về phía giường của anh, cô mới nhớ ra ban nãy anh bảo cô lại giường ngồi. Nhưng mà suy nghĩ một
chút, cô vẫn là nên lại sofa ngồi thì hơn. Leo lên giường của anh, hình
như không được phải phép. Lộ Khiết nghĩ như vậy nhưng cô nào biết rằng
cô chính là người đầu tiên mà anh cho phép được lên giường của anh.
Trình Du tính cách sạch sẽ, lại ghét nữ nhân. Tên cuồng công việc lại ham
danh lợi như anh làm sao có thể nghĩ cho khác. Nhưng từ khi cô xuất
hiện, mọi thứ đều thay đổi, cô quấy nhiễu được tâm trí anh, khiến anh
suy nghĩ về cô. Lúc cô mất tích cũng chỉ lo sợ cô gặp chuyện, lo sợ cô
không quay trở về, một chút cũng không suy nghĩ đến chiếc ghế chủ tịch
trong tay.
Con người ta khi có tình yêu vào sẽ rất khác, mọi thứ
gần như đều bớt quan trọng đi, chỉ có đối phương mới thứ quan trọng và
đặc biệt nhất.
Quản gia Vương nhìn thấy cảnh hồi nãy thì thật
không muốn tin vào mắt mình nữa. Thiếu gia và thiếu phu nhân thật sự đã
gần gũi vậy sao? Theo Hách Trình Du từ nhỏ, ông cũng không còn xa lạ với tính cách quyết đoán, lạnh lùng của anh. Nhưng lúc chiều, ông thật sự
đã rất ngạc nhiên khi nhìn ra trong anh có sự lo sợ. Nếu bây giờ ông có
một điều ước, chắc chắn ông sẽ ước thiếu phu nhân mãi mất trí nhớ… hình
như chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể là tìm đến tình yêu được.
Hách Trình Du sau khi nghe điện thoại khuôn mặt liền không mấy vui vẻ. Anh
tắt máy nhanh chóng tới hộp thuốc y tế, lấy bông băng và cả thuốc sát
khuẩn bước lên lầu. Bước qua cánh cửa phòng, anh không hậu đậu như cô mà đóng cửa lại. Lộ Khiết hít sâu lấy lại bình tĩnh nhìn anh.
-Làm gì vậy?
-Không phải đã kêu là lên giường ngồi hay sao?
-Tại tôi cảm thấy không phải phép nên…
Anh hiểu hết ý cô muốn nói nên không muốn nghe thêm. Khuôn mặt anh đầy lo
lắng nhìn Lộ Khiết, bàn tay cũng đưa ra hướng về phía cô.
-Đưa tay cô đây!
-Làm gì?!?
Chẳng nói gì thêm, Trình Du nắm tay cô kéo về phía mình. Miếng bông gòn mềm
mại được anh tẩm thuốc sát khuẩn kỹ càng. Chạm nhẹ vào vết xước ở cổ tay cô, Lộ Khiết vì rát mà giận mình rụt tay lại.
-Cũng biết đau sao?
-Anh thử đi rồi biết.
Trình Du bật cười tiếp tục sát khuẩn cho cô. Anh nhẹ nhàng từng chút một, ân
cần nâng niu từ cánh tay đến đầu gối. Một vết thương nhỏ cũng không bỏ
xót mà tận tình băng bó.
-Anh, nhẹ tay thôi.
-Đau như vậy thì lần sau cô mới nhớ. Xem lần sau cô còn dám trèo tường nữa hay không?
-Được rồi mà, tôi sẽ không bỏ trốn nữa. Anh cũng phải hứa không trừ lương hay trách mắng mọi người.
Hách Trình Du dẹp hết mớ bông băng kia nhìn cô cười khẩy. Trước đây Nhã Di
một chút coi trọng người làm cũng không có. Không la hét thì cũng là
đánh đập hoặc làm đủ chiêu trò gây rắc rối. Bây giờ, Lộ Khiết cứ như một con người hoàn toàn khác vậy. Cô thật sự đã khiến anh nhận ra rằng mình là một người đàn ông đã có vợ. Thứ cảm xúc duy nhất mà anh không có kể
từ khi anh lấy Nhã Di. Vậy mà ngay bây giờ anh lại có cảm giác muốn
chiếm lấy cô. Nhớ lại nụ hôn ban nãy, anh bất giác cảm thấy có sự ngọt
ngào và quyến rũ. Thật chỉ muốn mãi đắm chìm vào trong nó.
-Này, anh làm sao vậy?
-Hả? Không có gì đâu… cô ra ngoài đi!
Đợi khi Lộ Khiết ra ngoài, anh thở dài ngã người xuống giường. Đặt tay lên
trán, anh mãi suy nghĩ về cô. Kiểm soát lại cảm xúc của mình, anh ngồi
bật dậy lắc đầu.
-Không được, mình không thể yêu cô ta được!
Anh bắt đầu lo sợ cho cảm xúc hiện tại của mình. Nếu bây giờ anh thật sự có tình cảm với cô thì liệu một ngày nào đó khi cô nhớ ra tất cả, cô quay
trở lại là một Nhã Di của lúc trước, thì anh sẽ hối hận mất. Bước xuống
nhà, nhìn thấy Lộ Khiết đang ngồi nhâm nhi ăn táo và xem hoạt hình khiến anh nhíu mày.
-Có biết mấy giờ rồi không mà còn ngồi đí xem hoạt hình?
-Nhưng ban nãy tôi đâu được xem, tôi không muốn bỏ phí đâu.
-12 giờ rưỡi đêm rồi, mau lên phòng ngủ.
-Nhưng mà tôi không thể bỏ nó.
Trình Du bước lại nhìn cô với ánh mắt không vui. Ngồi xuống cạnh cô, anh hít sâu một chút thở dài ra.
-Ban nãy mẹ gọi tôi.
-Mẹ anh sao? Làm gì thế?
-Mẹ bảo giờ này đừng thức khuya, còn nếu thật sự thức khuya thì kiếm cho bà một đứa cháu. Xem ra, vợ của tôi bây giờ thật sự muốn “thức khuya”?
Lộ Khiết trợn mắt đứng dậy thu gom hết đồ chạy nhanh vào bếp cất vào tủ
lạnh. Chạy vội ra phòng khách tắt tivi cô liên tục nhìn anh cười trừ.
-Ngủ, ngủ thôi… mai coi… ha… anh ngủ ngon…