Chương 13 - GIẬN DỖI
Quản gia Vương mang sữa ra bên ngoài cho cô. Lộ Khiết mãi coi phim mà không
để ý xung quanh, bộ dáng tập trung này lại có rất nhiều sự đáng yêu và
dễ gần khiến quản gia Vương hơi cười.
Lão già rồi, theo Hách gia
lâu như vậy cũng chỉ mong thiếu gia của mình tìm được người thật lòng
yêu thương. Ngày cưới Nhã Di về, ông thất vọng đến mức không còn muốn
quay lại nhà chính của Hách gia vì ông cảm thấy mất thiện cảm và không
thể nói chuyện với ông bà Hách, khi mà hai ông bà đã quyết định đẩy anh
theo một cô gái hư hỏng chỉ để có cái gọi là liên kết vững mạnh kinh tế.
Lộ Khiết bây giờ hoàn toàn khác, cô trong trẻo, ngây thơ lại rất dịu dàng. Nhiều lúc ông lại nghĩ nếu như thiếu phu nhân thật sự mất trí nhớ thì
cả đời hãy cứ mất trí nhớ như vậy sẽ tốt hơn.
-Thiếu phu nhân dùng sữa đi ạ.
-A… bác quản gia, con không uống sữa đâu.
-Cái này là do thiếu gia nhờ tôi pha cho người.
-Anh ta còn biết quan tâm con sao.
Cô bĩu môi nhận ly sữa rồi cảm ơn quản gia Vương. Ông cười hiền, thúc giục cô mau chóng uống sữa và nghỉ ngơi sớm. Lộ Khiết vâng lời uống cạn ly
sữa, sau đó liền lên phòng vệ sinh cá nhân và ngủ một chập đến sáng hôm
sau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lộ Khiết bước xuống lầu nhìn anh.
Trình Du vẫn như mọi khi mà ngồi chễm chệ ở sofa đọc báo thông tin về
thị trường. Lộ Khiết suy đi nghĩ lại liền quay người vào trong bếp không ngó ngàng tới anh. Dù sao những câu nói đêm qua không ít đã làm cho
trái tim của thiếu nữ bị tổn thương.
Trình Du sau khi cô đi liền
ngước mắt lên nhìn. Quả thật anh đã trông chờ cô gọi mình vào ăn sáng
cùng cô. Nhưng kết quả lại chẳng như mong muốn. Đóng tờ báo lại, cô
không gọi thì tự anh vào ăn thôi. Cả hai ngồi cùng bàn nhưng không khí
lại vô cùng ngột ngạt. Lộ Khiết sau khi ăn xong liền đặt đũa lên miệng
bát rời khỏi bàn ăn.
Cả một ngày dài, không ai nói ai câu nào. Lộ Khiết chỉ có ăn và xem phim rồi lại ăn. Bây giờ đây, cô ngồi ngoài sân
vườn, nhiệt tình ngồi xem cuốn sách hướng dẫn nấu ăn. Ghi lại những công thức món ăn mà cô cho là ngon liền gật gù.
-Thật muốn vào bếp thử làm mấy món này quá đi mất.
*gâu gâu gâu*
Lộ Khiết đang tập trung thì một chú chó từ đâu chạy lại. Cục bông tròn lại trắng trẻo này làm cô vô cùng ngạc nhiên. Dự bế nó lên thì bác làm vườn chạy lại trong trạng thái hốt hoảng.
-Thiếu phu nhân, thật xin lỗi… tôi không biết là nó lại chạy ra đây.
-Oa, chú chó này là của bác sao? Đáng yêu đến chết mất!
Nói rồi cô bế chú chó ôm vào lòng mình trước ánh mắt ngạc nhiên của người
làm vườn. Bình thường chú chó vẫn luôn rất thích chạy lại gần thiếu phu
nhân nhưng lần nào cũng bị đá cho một cước đau điếng. Có lần còn bị Nhã
Di lấy đá chọi đến chảy máu đầu. Nhưng nó vẫn luôn vô cùng yêu quý cô.
-Cục bông đáng yêu quá đi.
-Thiếu phu nhân… người đang nói MiKi sao?
-Aaa thì ra là MiKi, đáng yêu quá.
Cứ vậy cô cưng nựng chú chó trên tay mình. Lâu lâu lại ôm lấy cái đầu đầy
lông kia mà xoay vuốt ve. Lộ Khiết yêu động vật, đặc biệt là chó và mèo, cô cảm thấy chúng gần gũi và rất thân thiện với con người.
-Xinh xắn quá.
Chú chó này hình như rất vui vẻ khi đi cô
để ý. Liên tục vẫy đuổi, dụi dụi vào lòng cô. Bác làm vườn cũng yên tâm
đi chăm sóc các chậu cây cảnh. Trình Du đứng một góc đằng xa nhìn dáng
vẻ này của cô. Từ lúc gặp tai nạn đến bây giờ, hình ảnh một cô vợ dịu
hiền lại đáng yêu luôn quẩn quanh trong đầu anh. Bất giác anh lại muốn
cô vợ này mãi mãi như vậy. Anh sợ một ngày, cô quay lại là con người của trước kia. Đáng sợ và thô lỗ.
Bước tới ngồi cạnh cô, Trình Du xoa nhẹ đầu MiKi khiến cô bĩu môi quay qua chỗ khác. Dáng vẻ trẻ con này
thật làm anh buồn cười. Tự dưng lại cảm thấy có lỗi với cô. Những lời
nói đêm qua hình như là anh đã sai. Cho dù là gì anh cũng phải chấp nhận việc cô bị mất đi trí nhớ. Trước mặt anh giờ đây là một người con gái
hoàn toàn khác.
-Vẫn còn giận tôi đấy à?
-Thôi đi, tôi mới là không thèm giận anh.
-Thái độ như vậy lại còn bảo là không giận? Chuyện hôm qua, xin lỗi cô.
Lộ Khiết quay lại chớp chớp mắt nhìn anh nở một nụ cười bất đắc dĩ. Vuốt
ve tiếp chú chó trên tay, Lộ Khiết đảo mắt bắt đầu tìm kế để được hoạt
động tay chân. Cô đưa mắt nhìn những công thức nấu ăn kia rồi lại nhìn
qua anh khẽ ho nhẹ.
-Ừm hừm… này… Hách Trình Du.
-Chuyện gì?
-Anh muốn tôi hết giận anh không?
Đôi chân mày anh tú của Hách Trình Du cau lại. Anh không hiểu cô đang muốn bày trò gì nhưng vẫn nên chặn họng cô trước.
-Nói ra yêu cầu đi, nhưng mà phải trừ việc cô bỏ ra ngoài.
-Ôi trời, tôi không dám xin anh điều lớn lao đó đâu. Chỉ là… tối nay… tôi muốn nấu ăn…
-Nấu ăn á? Cô nấu ăn?
Lộ Khiết gật gật đầu còn anh thì không khỏi muốn té ngửa ra sau. Dù trước
kia chưa bao giờ anh ăn đồ vợ nấu nhưng mà vẫn có thể dám chắc 100%
không tới đâu. Có muốn ăn thì với tính cách của Kim Nhã Di cũng chẳng
bao giờ chịu bước chân vào bếp. Nhìn cô vợ hiện tại, anh cười gượng gật
đầu.
-Ăn được không?
-Anh khinh thường tôi đấy à? Đợi đi!
-Thôi được rồi, vậy lát vào bảo quản gia Vương là được. Nếu còn bị từ chối thì bảo ông ấy gọi cho tôi.
-Được thôi, cảm ơn.