Chương 19 - BUỔI HẸN HÒ ĐẦU TIÊN
Vì bản thân chỉ là người tầm thường, thậm chí có thể nói là cuộc sống rất
nghèo khổ nên đối với Lộ Khiết việc ngồi ăn ở một nhà hàng lớn như này
là rất áp lực. Ăn uống nhưng lại sợ người khác đề ý, bản thân Lộ Khiết
cảm thấy không một chút thoải mái. Đã vậy bên cạnh cô còn là người có
tầm cỡ, đi với anh lại càng dễ bị chú ý hơn cả.
-Sau này, chúng ta đi ăn ở nơi giản dị một chút nhé.
-Sao vậy? Đồ ăn ở đây không hợp với cô sao?
-Không phải, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Ăn uống mà phải giữ hình tượng,
đồ ăn ngon cách mấy cũng rất khó thưởng thức trọn vẹn.
Hách Trình
Du nhìn khuôn miệng nhỏ vì dỗi mà cằn nhằn liền có chút buồn cười. Anh
gắp một miếng thịt dê sốt rượu vang vào chén cô, nhìn cô một thoáng
nhưng sâu trong lại là sự si tình, ngọt ngào.
-Không cần để ý, cô thoải mái là được.
-Nhưng hình tượng của anh thì làm sao?
-Tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ…
-Hả? Sợ gì?
-Không có gì, ăn đi.
Hách Trình Du trong đầu chính là sợ cô sẽ không vui, nhưng mấy lời này để
nói ra lại vô cùng khó với anh. Con người cứng nhắc như Trình Du, quả
thật không hợp với chuyện tình cảm sến súa, có lẽ yêu Lộ Khiết cũng chỉ
có mỗi tấm lòng trân thành.
Sau bữa ăn, Lộ Khiết ngồi trên xe liên tục lầm bầm. Khuôn mặt cô ai oán trách than ông trời. Nhìn qua anh còn
không quên lườm một cái thật sắc bén.
-Tại sao chứ? Đi chơi với anh không thoải mái gì cả… vừa áp lực… lại còn rất mệt mỏi nữa…
-…
-Ăn cũng không thoải mái mà nói chuyện cũng không xong. Lúc nào cũng lo lắng loạt ống kính của mấy tên nhà báo chỉa vào.
-…
-Anh nói xem, lỡ ngày mai tôi xuất hiện trên báo cùng anh… có phải là rất kỳ cục không?
két
Anh thắng xe lại mà chẳng báo trước khiến cô theo quán tính mà ngã về
trước. Cô ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt mở to hết cỡ mà quát lớn.
-Anh bị điên sao? Không biết báo trước hả?
-Đi với tôi, em áp lực vậy sao?
-Hả? Chuyện đó… sao có thể không áp lực chứ… ưm…
Chưa kịp nói hết môi cô đã bị chặn lại. Đôi môi mỏng của anh đang dần nhấm
nháp từng chút một đôi môi ngọt ngào của cô. Anh không thể phủ nhận rằng anh khó chịu, khó chịu khi cô nói rằng đi chơi với anh không được vui,
khó chịu khi cô nói cô không được thoải mái, anh tệ đến mức không thể
bảo vệ cô để cô phải lo lắng hay sao?
Lộ Khiết không thích điều
này, sau nụ hôn lần trước cô đã tuyên bố với bản thân nếu còn để anh hôn một lần nữa cô sẽ không phải là Lộ Khiết. Nhưng giờ đây đầu óc cô trở
nên trống rỗng, tay chân cũng dần mềm nhũn theo nụ hôn chẳng còn chút
sức lực để kháng cự.
Dứt nụ hôn, Trình Du đưa tay lau nhẹ khóe
môi cô. Lộ Khiết né tránh ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước
mắt cô giờ đây là công viên giải trí lớn nhất thành phố A. Chẳng còn vấn vương chút gì về nụ hôn ban nãy, cô bay thẳng xuống xe trong tâm trạng
háo hức.
Trình Du nhìn qua cửa kính khẽ cười, anh vuốt nhẹ môi
mình. Sự ngọt ngào và thuần khiết của cô khiến anh gần như mất hết lý
trí. Mỗi lần đối diện cô chỉ muốn cuốn lấy đôi môi ngọt ngào ấy mà dây
dư. Bước xuống xe, anh bước lại cạnh cô, Lộ Khiết giương đôi mắt thích
thú lên nhìn anh khẽ cười
-Chúng ta sẽ chơi ở đây sao?
-Nếu em muốn.
Cô chẳng cần để ý gì thêm mà chạy nhanh vào
khu vui chơi. Giờ phút này, tâm trí đâu mà nghĩ đến mấy cánh nhà báo, cô còn đang bận suy nghĩ sẽ chơi được bao nhiêu trò và trò nào mới thật sự thú vị. Nhưng rồi nụ cười trên môi cô chợt tắt, nhìn vẻ đẹp của nó mà
cô ủy khuất. Nhìn ra được vẻ mặt không vui vẻ kia, anh nhíu mày hỏi han.
-Lại làm sao vậy?
-Ban nãy không phải anh chỉ bảo là đi ăn thôi sao? Bây giờ với bộ đầm này sao có thể thoải mái vui chơi đây?
-Để tôi gọi người mang tới cho em.
-Thôi đi, oaaa cá viên chiên của emmm, em tới với anh đây!
Nghe được tiếng xe đẩy, mắt Lộ Khiết sáng lên như đèn pha. Cô chạy nhanh về
phía xe cá viên chiên gần đó. Trình Du vừa nhìn đã không vừa lòng kéo cô lại.
-Em tính ăn thứ vô bổ đó sao?
-Sao có thể gọi là vô bổ cơ chứ? Anh không ăn, vậy tôi ăn.
Cô gọi ra vô số món viên chiên, hít nhẹ mùi hương của nó làm cô hạnh phúc
cười tươi. Trả tiền cho chủ quầy, nhưng chợt nhớ ra bản thân làm gì có
tiền đành quay lại cười cầu cứu Hách Trình Du.
-Anh trả tiền đi, tôi không có tiền.
Hách Trình Du thừa biết dạo này tiền trong tài khoản của cô đã trất thành
núi, vậy mà bây giờ còn dám mạnh miệng nói rằng mình không có tiền.
Nhưng mà vì sự đáng yêu này, nên anh làm gì nỡ từ chối. Lộ Khiết tận
hưởng cắn từng viên một.
-Sao ngon quá vậy, anh ăn không?
-Không.
Ăn cho no nê thì cô lại muốn chơi một vài trò trong đây, mặc váy không thể chơi mấy trò vận động thì cô sẽ chơi mấy trò nhẹ nhàng tình cảm. Trình
Du không ngần ngại mua vé cho cô, Lộ Khiết thái độ không vui khi cầm
trên tay một tấm vé. Cô nắm lấy tay anh tỏ vẻ đáng yêu mà năn nỉ.
-Trình Du, anh chơi cùng tôi đi… năn nỉ đấy…
Cuối cùng anh đành mua vé chơi đùa cùng cô. Người cứng nhắc như Trình Du
thật sự là không quen với những thứ như vậy. Nhưng nhìn cô gái vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh bất giác làm anh vui theo. Cứ vậy cả hai chơi hết
trò này rồi tới trò khác. Tiếng la hét hò reo của họ vang vọng như sự
hạnh phúc trong lòng họ.
-Aaaaa thật tuyệt.
-Haha… cho em chết…
-Sao anh lại tông xe vào tôi chứ? Tông chết anh…
-Cho em chết này.
Rồi từ trò đua xe lại ra thành trò tông xe, đến khi mệt lả rồi mới chịu
dừng lại. Bước ra khỏi khu vui chơi mà cô vẫn còn hớn hở cười tươi. Đây
có lẽ lần đầu anh thấy cô cười nhiều như vậy.
-Sau này nếu em thích, tôi sẽ thường xuyên cùng em tới.
-Là anh hứa nha.
-Được, tôi hứa với em.