Chương 55: Giải cứu
Emmy nắm lấy tay Lộ Khiết, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi. Nhìn thẳng vào Lý Kỳ Y, Emmy chỉ khẽ nhếch mép mang theo sự thách thức cực độ.
– Muốn chết, vậy cùng chết đi. Tao chết, mày chết, Lộ Khiết chết!
– Mày thách thức tao? Thách thức một con người không còn đường lui như tao? Mày có điên không vậy hả Nhã Di!
– Không, tôi không thách thức cô. Chỉ là chán rồi, không muốn sống nữa… chết cũng vui. Cứ thử xem liệu ngoài thế giới đau đớn này còn một thế giới nào vui hơn không?
– Mẹ nó, Kim Nhã Di!
– Sống chết quan trọng lắm sao? Quan trọng là lúc mày sống mày đã làm được gì cho cuộc đời này kìa.
Lộ Khiết đứng đó nuốt nước miếng. Ôi trời, sao bà chị của cô lại như vậy? Cô còn đang muốn sống mà. Emmy có thể mạnh mẽ nhưng Lộ Khiết không như vậy. Nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút, Lộ Khiết nuốt nước bọt lay lay cánh tay Emmy.
– Chị Hai… ả ta điên rồi đó, đừng mà.
– Gì vậy? Em không tin tưởng bọn họ sẽ tới cứu chúng ta sao? Tin chị đi, họ sẽ tới kịp thôi.
Lộ Khiết giờ phút này còn tâm trạng nào mà nghĩ ngợi, cô liên tục lắc đầu. Emmy nắm chặt tay cô như một điểm tựa, cho dù có chuyện gì xảy ra Emmy cũng tin vào Phong Thần. Anh chắc chắn tìm được cô. Cô cũng tin vào Hách Trình Du chắc chắn sẽ tìm được Lộ Khiết. Lý Kỳ Y nhếch môi, vỗ tay trước sự mạnh mẽ của Emmy, ả nhún vai gật gật đầu.
– Được rồi, đủ rồi. Tới lúc tạm biệt thế giới này rồi.
Đùng
Tiếng súng nổ lên, Lý Kỳ Y một vai đầy máu ngã quỵ xuống nền đất. Phong Thần cùng Trình Du chạy lại khiến Emmy và Lộ Khiết thở phào nhẹ nhõm. Đám đàn em của Phong Thần cũng đã lôi ả đi mặc ả la hét, vùng vẫy.
– Thả tao ra… tao phải giết chúng nó.
Hai người đàn ông nhanh chóng gỡ trói cho người phụ nữ của họ. Lộ Khiết nước mắt tèm nhem ôm chặt lấy Trình Du khóc nấc mà anh giờ phút này cũng yên tâm mà ôm chặt lấy cô vào lòng. Quả thật nếu họ tới trễ hơn chút nữa thì không biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra.
– Không sao, không sao rồi. Anh ở đây.
– Híc… em sợ… em sợ sẽ không gặp anh được nữa…
– Ngốc, anh còn ở đây sao có thể để em bị gì chứ?
Emmy được Phong Thần cởi trói cho mình. Đưa mắt nhìn qua đứa em gái nhõng nhẽo của mình mà khẽ cười. Phong Thần đưa mắt kiểm tra cơ thể cô rồi thở dài.
– Em không bị thương gì đó chứ?
– Không sao, em biết anh sẽ tới mà.
– Chúng ta về nhà thôi.
– Còn bọn họ thì sao?
Phong Thần nhìn qua Hách Trình Du đang bận ôm ấp, an ủi Lộ Khiết chỉ nhướn vai một cái. Cảnh tượng này không hợp mắt Phong Thần cho lắm nên anh đành quay lưng đi.
– Hách Trình Du có xe riêng, chúng ta về thôi.
Emmy nhìn qua bọn họ đang ôm ấp tình cảm cũng chỉ tủm tỉm cười rồi chạy theo Phong Thần. Lên đến xe, Emmy vòng tay qua ôm lấy cánh tay Phong Thần, lúc này nước mắt mới lưng tròng. Cô cũng biết sợ hãi mà, chỉ là lúc đó nếu cô không mạnh mẽ thì Lộ Khiết phải làm sao? Phong Thần đau lòng chỉ biết đưa tay vuốt tóc cô an ủi.
– Được rồi, không sao nữa rồi.
– Em biết chắc chắn anh sẽ tới tìm được em.
– Ừm, cho dù có khó cách nào cũng tìm được em. ngôn tình tổng tài
Emmy tủm tỉm cười dựa vào vai anh tìm sự yên bình. Đã quá sợ hãi rồi, giờ chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Lúc nào mạnh mẽ cũng được nhưng lúc cạnh anh nhất địng phải yếu đuối.
– Phong Thần… ưm…
Môi Emmy bất chợt bị môi anh cuốn lấy. Phong Thần mạnh bạo cắn mút môi cô như một viên kẹo ngọt. Bàn tay săn chắc của anh siết chặt lấy cơ thể cô áp sát vào mình. Emmy hơi thở nặng nề, cô len qua từng nhịp thở chậm chạp lên tiếng.
– Thần…
– Hửm?
Dứt nụ hôn, anh vẫn lưu luyến để chóp mũi mình và cô chạm nhau. Emmy biết anh không có ý định buông mình ra nên đành khẽ cười. Phong Thần không thích thể hiện tình cảm trước mắt người khác. Những nơi chỉ có anh và cô thì mới có một Phong Thần ấm áp và ôn nhu. Cô khẽ cười đưa tay lên mít nhẹ má anh.
– Em làm anh sợ sao?
– Em nói xem anh có sợ hay không?
– Xin lỗi… ưm… nào… anh đừng hôn nữa…
– Gì đây? Em từ chối anh sao?
Emmy lắc đầu hôn chụt vào môi anh, cô ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình, thắt dây an toàn rồi hướng mắt về phía trước ra lệnh cho anh.
– Em muốn về nhà, không muốn ở đây thêm nữa.
Biết cô sợ nên Phong Thần cũng không đôi co mà lái xe trở về biệt thự trắng. Những nơi như này vẫn là không nên để cô ở lại quá lâu.
Hách Trình Du vẫn còn đang ôm vợ, anh thật sự rất sợ. Lộ Khiết lấy lại hết bình tĩnh mới khẽ cười thì thầm qua tai anh.
– Em không sao rồi.
Trình Du đưa mắt nhìn cô, cúi xuống bao trọn đôi môi ngọt ngào kia. Cả hai dây dư trong nỗi nhớ, sự ngọt ngào khiến họ dần quên đi sợ hãi. Dứt nụ hôn, anh cởi áo khoác choàng qua vai cô.
– Về thôi, anh sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em.
– Ừm, em thích ăn tôm.
– Được, sẽ cho em ăn tất.
Cứ vậy anh ôm eo cô rời khỏi nơi đáng sợ này. Tình yêu là thứ gì đó rất kỳ lạ, mới sợ đó thôi chỉ cần thấy nhau là lại trở nên mạnh mẽ, vui vẻ và hạnh phúc.