Chương 72 - Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Bạch Đăng Vũ gấp gáp thông báo tin tức đám cưới cho Lưu Thế Vũ. Hắn đã liên
lạc với vài người nhờ giúp đỡ. Hôn lễ là chuyện quan trọng hắn muốn tự
chuẩn bị. Nhưng trong lòng hắn vẫn có bóng ma ám ảnh tâm lý. Lần trước
chính vì hắn bận rộn với việc chuẩn bị hôn lễ nên mới để cô một mình gặp nguy hiểm. Lần này hắn không cho phép mình tái phạm.
Mấy ngày nay Bạch Đăng Vũ cứ dính lấy Lưu Ánh Thư không rời nữa bước, đôi lúc còn
nhìn cô với ánh mắt hoang mang, đều này khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
“Đăng Vũ, mấy ngày nay anh làm sao vậy?”
Kể cả lúc cô đi tắm hắn cũng muốn đi theo. Hắn có phải đang bảo vệ cô quá mức không?
“Không có gì, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”
Cô nghiêm mặt nhìn hắn. Tuy cô không nói lời nào nhưng lại khiến Bạch Đăng Vũ có chút hốt hoảng.
Lưu Ánh Thư tiến đến ôm hắn vào lòng, ấm áp khiến hắn thấy thật an lòng.
“Em sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Sẽ không như năm đó bỏ lại anh một
mình trước đám cưới. Đăng Vũ, đừng lo lắng nữa. Mọi chuyện đều đã qua
rồi.”
Hắn ôm chặt lấy cô không muốn buông dù chỉ là một phút. Cô
đau lòng nhìn hắn, năm đó thật sự đã khiến hắn đau đến khắc cốt ghi tâm.
“Em cùng anh đến nơi chuẩn bị hôn lễ. Như vậy anh vừa có thể tự mình trang
trí lễ đường, vừa có thể nhìn thấy em. Được không nè?”
Bạch Đăng Vũ tươi cười nhìn cô. Luca ở cạnh bên trắng mắt nhìn hai người.
“Cha à, mẹ à, con không muốn ở nhà ăn cơm chó nữa đâu.”
Bạch Đăng Vũ không những sợ vợ có chuyện, cũng sợ cậu con trai của hắn sẽ bị bắt cóc như năm đó, nên nhất quyết xin cho cậu nghỉ học vài ngày ở nhà
cùng với Lưu Ánh Thư. Hiện tại ba người sáu con mắt nhìn nhau sống qua
ngày. Nhưng mà tại sao cậu lại cảm thấy mình mới chính là kẻ dư thừa ở
đây chứ?
Chuông cửa vang lên người đến là Lưu Thế Vũ, hắn đem theo mười mấy người. Lần này đảm bảo em gái và cháu trai của hắn có thể an
toàn. Hôn lễ lần này hắn sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
“Anh.”
Lưu Thế Vũ vuốt lên mái tóc của em gái.
“Bạch Đăng Vũ nuôi em thật tốt, béo lên không ít.”
“Không có béo.”
Lưu Ánh Thư giận dỗi nhìn anh trai mình. Lâu rồi mới gặp lại anh thế nhưng
lại chê cô béo? Bạch Đăng Vũ tươi cười ôm lấy eo cô, cô ai oán nhìn hắn.
“Anh cũng thấy em béo sao?”
“Không béo, váy cưới bị rộng phải sửa lại, chứng tỏ em không có béo.”
“Xem như anh biết nói chuyện. Nếu anh dám nói em béo em sẽ không đám cưới với anh.”
“Em không đám cưới với anh còn có thể đám cưới với ai?”
“Cậu.”
Luca chạy đến ôm lấy Lưu Thế Vũ. Bắt đầu tố cáo cha mẹ mình. Mấy ngày qua
hai người giữ cậu ở nhà nhìn hai người yêu yêu thương thương nhau.
“Cậu, cháu theo cậu, không theo cha mẹ nữa. Chú không biết đâu, cha bứt Luca ở nhà nhưng lại giành mất mẹ của Luca. Hai người yêu thương nhau còn Luca thì ra rìa.”
Lưu Thế Vũ bật cười cúi xuống vỗ vai đứa cháu trai.
“Đúng, sớm bỏ lại ba mẹ cháu đi, theo chú đến lãnh địa của gia tộc. Chú sẽ dạy dỗ Luca thành người thừa kế của chú.”
Lưu Ánh Thư kéo Luca về.
“Anh trai, thay vì dụ dỗ con trai em, anh nên tìm một cô gái rồi sớm cưới về đi.”
Có Lưu Thế Vũ, Bạch Đăng Vũ đã thấy an tâm hơn. Hắn giao lại Luca cho Lưu Thế Vũ. Đem theo Lưu Ánh Thư đến hội trường hôn lễ. Nhưng khi
hai người đến, hội trường về cơ bản đã chuẩn bị xong.
Lưu Ánh Thư nhìn hội trường vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.
“Là Hoàng Thái và Tinh Nhi giúp chúng ta trang trí hôn lễ. Còn thực đơn và thức ăn sẽ do Sarah và Hamlet bao thầu.”
Các bạn của cô, ai cũng muốn giúp một tay chuẩn bị hôn lễ của cô. Ánh Thư hai mắt rưng rưng nhìn chồng mình.
“Sao lại khóc rồi?”
Cô ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái thật kêu.
“Em rất cảm động, cũng thật hạnh phúc. Cám ơn anh và mọi người đã chuẩn bị cho em một hôn lễ đẹp như vậy.”
“Em chứ chuẩn bị sẵn sàng làm cô dâu của anh là được. Không cần nói cảm ơn
với anh. Anh chỉ đang chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ của vợ và anh mà
thôi.”
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Váy cưới cũng có người đến
tận nhà chỉnh sửa cho cô. Hai ngày nữa là đến ngày diễn ra hôn lễ. Lưu
Ánh THư có chút hồi hộp.
“Sao vậy? Em không ngủ được à?”
“Đăng Vũ…”
“Đã cưới 2 lần rồi, vẫn còn lo lắng trước hôn nhân sao?”
Hắn tươi cười trêu chọc cô. Cô cũng rất phối hợp mà giả vờ giận dỗi.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến em buồn. Suốt đời này anh sẽ chỉ yêu mình em, tuyệt đối không chạm đến người khác, cũng không cho người khác chạm vào anh. Vì anh là của em.”
Những chuyện hắn
nói cô đều tin tưởng, giữa bọn họ không phải chỉ mới một hai ngày. Hai
người đã từng nồng thắm, chia xa, mâu thuẫn, giải bày, làm lành. Cô mất
tích nhiều năm như vậy cũng không khiến hắn quên đi cô. Cô làm sao không tin vào tình cảm của hắn chứ?
“Em biết anh yêu em. Em chỉ lo là
mình lớn tuổi rồi. Mặc áo cưới vào có phải sẽ không đẹp hay không? Đến
cả con trai của chúng ta cũng lớn như vậy, đám cưới làm lớn em thấy…”
Môi cô bị nụ hôn của hắn ngăn lại. Vừa ngọt ngào lại vừa bá đạo Đến khi cô
hết hơi không thể nói được lời nào nữa hắn mới buông cô ra. Nhìn cô thở
dốc, gương mặt ửng hồng hắn mới hài lòng nở một nụ cười.
“Lúc em
lấy anh chỉ mới là cô gái hai mươi ba tuổi, một năm bên nhau ba năm chia xa. Chúng ta chỉ mới hạnh phúc được một năm thì em mất tích. Anh tìm em năm năm, bên nhau 1 năm em mới đồng ý kết hôn với anh. Năm nay em chỉ
mới có ba mươi hai tuổi. Mười năm chúng ta chỉ hạnh phúc bên nhau chưa
đến ba năm.”
Càng nói Bạch Đăng Vũ càng cảm thấy đau lòng. Nhưng
hắn lại sợ cô buồn cùng hắn. Hắn cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lên
khuôn mặt cô.
“Em nói mình già, nhưng em chỉ mới ba mươi hai thôi. Anh đã ba mươi chín tuổi rồi. Lớn hơn em nhiều như thế. Em nói mình
già… không lẽ là đang ngầm chê anh?”
Nét mặt đáng thương của hắn
thành công dời đi sự chú ý của cô. Cô làm sao có thể chê anh được chứ?
Tuy nói là anh đã ba mươi chín, nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai.
“Anh đẹp như vậy em sao có thể chê anh chứ? Em chỉ là muốn đám cưới rầm rộ quá thôi.”
Con cũng đã lớn như vậy, còn tổ chức đám cưới rầm rộ. Chuyện này khiến cô có chút lo lắng và ngượng ngùng.
“Sao lại không rầm rộ chứ? Anh cưới được người anh yêu, hận không thể nói cho cả thế giới này biết.”
Hắn xoay người đè lên người cô, hơi thở ấm nóng vờn quanh tai cô.
“Anh phải cho mọi người biết, anh yêu em đến nhường nào.”
Cô ngượng càng thêm ngượng, đánh nhẹ vào đầu vai cô. Bạch Đăng Vũ hôn lên môi cô.
“Ngủ ngon, đợi ngày mai thức dậy làm cô dâu của anh. Cả thế giới cứ giao hết cho anh.”