Chương 73 - Hạnh Phúc Mỹ Mãn (Hoàn)
Đang ngủ ngon Lưu Ánh Thư bị mọi người đánh thức. Mới ba giờ sáng đã dẫn cô
đi trang điểm làm tóc. Tinh Nhi làm phụ dâu cho cô nên cũng cùng chung
số phận. Sarah kế bên đút cho hai người một chút thức ăn.
Mặc xong đồ cưới cơ bản là không được ăn uống, đến khi làm lễ xong xui còn phải
đi mời rượu bà con. Sarah sợ Lưu Ánh Thư đói quá sẽ không chịu được đến
khi làm lễ xong.
Người có kinh nghiệm như Tinh Nhi thừa biết lúc
làm lễ đói đến mức nào, cô nhanh chóng ăn no căng bụng. Còn không quên
khuyên nhủ Lưu Ánh Thư.
“Eo hơi to do ăn no, mặc đồ cưới không đẹp cũng không sao. Sếp vẫn sẽ thấy cậu đẹp nhất. Người ngoài cũng không
dám lên tiếng nói gì cậu. Nhưng nếu cậu đói bụng mà xỉu ngay trong lúc
làm lễ thì hôn lễ sẽ phải đình lại đấy.”
Nghe Tinh Nhi nói, Lưu
Ánh Thư càng thêm lo lắng, cô vừa ngồi ngay ngắn cho thợ làm tóc vừa ăn
thức ăn do Sarah đưa cho. Tinh Nhi vui vẻ nháy mắt với Sarah, cô thừa
biết tính tình của Lưu Ánh Thư, phải hăm dọa thì Ánh Thư mới ngoan
ngoãn.
Hôm nay là một ngày trọng đại của Lê Ánh Thư. Nắng sớm
trong lành mang theo hương hoa thoang thoảng, cô được Lưu Thế Vũ nắm tay dẫn đến trước mặt Bạch Đăng Vũ. Tiệc cưới được truyền thông trực tiếp.
Số lượng khách mời khủng, toàn những người có máu mặt trong ngành kinh
doanh. Đám cưới của Bạch Đăng Vũ, ông chủ tập đoàn bất động sản Bạch Gia và Lưu Ánh Thư em gái của ông trùm dầu khí Lưu Thế Vũ. Của hồi môn của
nhà gái cũng như sính lễ của nhà trai đều khiến người khác phải trầm
trồ.
Bạch Đăng Vũ dịu dàng nắm lấy tay Lưu Ánh Thư, nét mặt tươi
cười hạnh phúc ai cũng có thể nhận ra. Hắn ở trước mặt quan khách và
toàn bộ giới truyền thông không ngại ngùng nói với cô.
“Lưu Ánh
Thư, anh yêu em, mười năm bên nhau anh vẫn yêu em như ngày đầu và sẽ mãi yêu em về sau. Bây giờ anh có thể danh chính ngôn thuận nói với cả thế
giới này rằng Em Là Vợ Của Anh, Lưu Ánh Thư Là Người Mà Bạch Đăng Vũ Yêu Nhất Trong Cuộc Đời Này.”
Lời tuyên thệ khiến trái tim của các
mọi cô gái đều tan chảy. Sinh ra là con gái, chính là để thế giới này
yêu thương. Tìm được một người đàn ông yêu mình như cả thế giới của anh
ấy thì còn gì bằng. Hạnh phúc của một người phụ nữ đôi lúc đơn giản chỉ
là có một người luôn quan tâm mình, không phải kẻ chỉ biết nói suông mà
còn phải vừa có thể nói vừa có thể làm.
Bạch Đăng Vũ nói yêu Lưu
Ánh Thư, hắn cũng đã dùng toàn bộ trái tim toàn tâm toàn ý yêu duy nhất
một người là cô. Đối với hắn nếu vợ hắn không phải là cô thì không thể
là cô gái nào khác nữa.
Lưu Ánh Thư cười thật hạnh phúc, cô nhón chân hôn lên môi hắn trong tiếng hò hét của toàn bộ khách quan bên dưới.
Đám cưới thế kỷ của hai người về rất lâu sau đó vẫn là một huyền thoại tình yêu khiến nhiều người nhớ đến.
Bạch Đăng Vũ rất yêu vợ, lễ vừa xong đã đưa cô cho Lưu Thế Vũ để cô ngồi vào bàn ăn. Một mình hắn tự đi mời rượu họ hàng. Mọi người đều biết hắn yêu thương vợ cũng không ai mở miệng trách mắng. Cũng có một số người có ý
thù địch với Lưu Ánh Thư nhưng nhìn Lưu Thế Vũ ngồi cạnh cô họ cũng
không dám lên tiếng.
Đám cưới kết thúc trong vui vẻ và hạnh phúc.
Lưu Ánh Thư được Bạch Đăng Vũ ôm vào thang máy lên phòng tân hôn đã được chuẩn bị sẵn ở tầng cao nhất của khách sạn.
“Đăng Vũ, em và chiếc váy cưới nặng lắm, anh thả em xuống đi.”
Bạch Đăng Vũ hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.
“Nếu vợ anh mà anh cũng không ôm nổi thì làm sao có thể tự tin bảo vệ em một đời. Không nặng, tin anh.”
Sao mà không nặng được chứ? Cô mặc bộ váy vài đi lại còn khó khăn hắn ôm cả cô và bộ váy có thể không nặng sao?
Hắn ôm cô vào đến phòng cưới mới thả cô xuống. Hắn ôm lấy eo cô cả người
tảng mát mùi rượu. Nụ hôn nóng bỏng không thể kiềm chế. Nhưng cũng chỉ
đơn giản là một nụ hôn triền miên.
“Anh giúp em thay đồ, tắm rửa trước cho khoẻ.”
Đôi môi của cô còn đỏ ửng, cô nhìn hắn cười có chút xấu xa.
“Chồng ơi, anh có muốn tắm cùng em không?”
Lời mời dụ hoặc, lời nói ngọt ngào của cô khiến cả người hắn khô nóng. Hắn
giúp cô cởi váy cưới, tháo xuống phụ kiện trên tóc. Ôm cô vào phòng tắm
đã được chuẩn bị sẵn.
“Anh giúp em gọi đầu.”
Lưu Ánh Thư chìm đắm trong sự chăm sóc ngọt ngào của Bạch Đăng Vũ.
“Đăng Vũ, em không phải đang mơ đúng không?”
Đột nhiên cô có chút sợ hãi, sợ rằng tất cả những gì cô có chỉ là một giấc
mơ, khi tỉnh lại cô sẽ phát hiện bên cạnh mình không có ai cả. Hắn xoay
người cô lại, nhẹ ôm cô vào lòng.
“Ngốc quá, em đang nói gì vậy chứ?”
Chính bản thân hắn cũng như cô, cũng sợ hãy đây chỉ là ảo ảnh hắn tưởng tượng ra. Cho nên hắn luôn dính lấy cô, hắn lo sợ chỉ cần hắn quay đầu đi khi quay lại sẽ không có cô ở đó, chỉ là một mảng ký ức đẹp đẽ do hắn dệt
nên.
Hai người ôm lấy nhau, ấm áp từ cơ thể khiến trái tim đang
hoảng loạn của hai người bình ổn lại. Mọi thứ đều là thật, hắn và cô đã
có một cái đám cưới, hắn cũng đã ở trước mặt mọi người tuyên bố cô là
người mà hắn yêu thương.
“Bạch Đăng Vũ, hạnh phúc tương lai của em đặt cả vào anh.”
“Ánh Thư, anh sẽ khiến em một đời hạnh phúc.