Chương 1079 Hoàn Hoàn, em gầy
Đã tới mức độ này còn cần ở bên nhau sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ ra ban công, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu: “Nếu đã chán ghét như vậy thì cần gì miễn cưỡng? Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh.”
“Hoàn Hoàn…”
“Tôi bảo anh đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng lặp lại: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý đứa bé này, về sau anh không cần đến nữa.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng Lăng Tiêu cũng không dễ chịu, nhưng hắn lại không cam lòng giữ lại đứa bé này, hắn đã suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng chỉ khi nào bỏ nó thì mới có thể triệt để nhổ bỏ cái gai trong lòng hắn.
Hắn biết quyết định này sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn thương tâm, nhưng nếu không nhẫn tâm nhổ nó đi thì cái gai này sẽ càng đâm càng sâu, khiến họ trở nên càng ngày càng xa cách.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại đuổi hắn đi thì Lăng Tiêu đứng lên: “Trước khi phẫu thuật cho tôi biết, tôi sẽ đi với em.”
Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi biến mất trong bóng đêm.
Từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhìn căn phòng trống rỗng rồi dùng hai tay nắm chặt lớp áo trước bụng.
Quả nhiên, Lăng Tiêu vẫn làm cô thất vọng.
Hắn không yêu cô, đủ loại hành vi trước đó chỉ là thiện cảm căn bản nhất, cởi bỏ chút thiện cảm này thì chẳng còn cái gì cả…
Sau khi đi ra từ Thịnh gia, Lăng Tiêu ho lên sặc sụa.
Một tuần qua hắn ngủ ít, ăn ít, lại dùng rất nhiều rượu và thuốc lá, thân thể căn bản không chịu được nên dạ dày đã đau vài ngày, hắn vẫn luôn làm lơ không quan tâm đến.
“Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện.” Phùng Việt nhìn Lăng Tiêu ho ra máu thì sợ hãi vội vàng đỡ hắn lên xe, chạy nhanh đến bệnh viện tư nhân.
Sau khi Lăng Tiêu lên xe không bao lâu thì đã hôn mê.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, cô nằm trên giường mở to mắt đến hừng đông.
Cô đang đưa ra một quyết định trọng đại, cô đồng ý bỏ đứa bé này, chỉ như vậy thì mới có thể cắt đứt hoàn toàn với Lăng Tiêu.
Trước kia trong lòng cô còn chờ mong với Lăng Tiêu nên mới chậm chạp khó quyết định, hiện tại cô đã triệt để hết hi vọng với người đàn ông này, khi nghĩ đến chuyện nên giữ hay bỏ đứa bé này thì cảm giác không đành lòng cũng nhạt đi.
Nhưng khi đưa ra quyết định này thì trong lòng cô vẫn rất áy náy, dù sao đứa nhỏ cũng vô tội!
Điều duy nhất có thể an ủi mình chính là thời gian mang thai còn ngắn, phôi thai mới là một cục máu, còn chưa hình thành sinh mệnh nên sẽ không cảm thấy đau đớn…
Sáng sớm hôm sau, Chúc Văn Bội bưng bữa sáng và thuốc dưỡng thai cho cô, cô ăn xong thì nằm xuống giường ngủ mê man.
Chạng vạng tối, Thịnh Hoàn Hoàn dùng đồ trang điểm che đi sắc mặt tái nhợt, sau đó lái xe đến Thịnh Thế Danh Môn.
Vừa đi vào sảnh thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được một tin nhắn, người gửi lại hiện ra tên “Anh Minh” .
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, không phải cô đã block anh rồi sao, sao anh còn có thể liên hệ với cô?
Cô lập tức ấn mở tin nhắn, trên đó chỉ có một câu: “Hoàn Hoàn, em gầy.”
Giờ khắc này, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, cô xoay người nhìn chung quanh nhưng không phát hiện ai khả nghi.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thu được tin nhắn thứ hai, đó là một bức hình đồ ăn, trên cái bàn hình chữ nhật bày đầy các loại bánh ngọt tinh xảo.
Tiếp đó tin nhắn thứ ba tiến đến: “Một tuần qua anh luôn học làm điểm tâm ngọt, anh biết một thợ làm bánh rất thú vị làm bánh vừa đẹp lại vừa ngon, anh nghĩ Hoàn Hoàn nhất định sẽ thích.”
Sự thâm tình này của Đường Nguyên Minh chỉ làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngạt thở, ánh mắt của cô lại đánh giá xung quanh vài vòng, sau đó bước nhanh vào thang máy.
Sau khi tiến vào thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn lại block Đường Nguyên Minh, đồng thời xác nhận lại nhiều lần.
Thang máy lên mấy tầng rồi dừng lại, lúc này một bóng dáng mảnh khảnh đi đến, cô ấy ăn mặc đơn giản nhưng cũng rất thời thượng, trông rất sạch sẽ, làm người ta có cảm giác điềm tĩnh dịu dàng.