Chương 1073 Em không muốn gặp anh ta sao?
- Trang Chủ
- Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
- Chương 1073 Em không muốn gặp anh ta sao?
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ triền miên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi: “Không thể.”
Mặc dù không phải do hắn tự nguyện, mặc dù cô sẽ tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng nhất định sẽ có cái gai đâm.
Hình như cô đã hơi hiểu được tâm tình của Lăng Tiêu.
Mặc dù Lăng Tiêu cũng tự trách, cũng đau lòng, nhưng trong lòng vẫn có cái gai.
“Nhưng nếu em đủ yêu anh ta, không muốn mất đi anh ta thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng nó, lãng quên nó.” Cố Bắc Thành tiếp tục nói: “Bởi vì so với mất đi thì những chuyện khác đều không có ý nghĩa gì, cho nên em cho anh ta thêm một chút thời gian, anh ta sẽ chiến thắng vướng mắc trong lòng mình.”
“Nhưng anh ta không tin em.” Mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ rực lên: “Em giải thích hai lần mà anh ta không tin một câu nào. Còn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng em là của Đường Nguyên Minh.”
Đôi mắt Cố Bắc Thành bỗng ảm đạm đi: “Em mang thai rồi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, ánh mắt luôn nhìn vào bó hoa Tulip trong tay nên không phát hiện vẻ đau thương trong mắt Cố Bắc Thành: “Vâng, em có con với Lăng Tiêu, nhưng anh ta không tin đây là con của mình, còn nói chờ sinh đứa nhỏ ra thì mới tái hôn.”
Cô có thể lý giải sự khó chịu trong lòng Lăng Tiêu, nhưng hắn không tin cô, đứa nhỏ vốn là niềm vui bất ngờ này lại trở thành cái gai không nhổ đi được trong lòng họ.
Cố Bắc Thành nghe xong thì nhíu chặt mày lại: “Lăng Tiêu nói như vậy sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Rất quá đáng đúng không?”
Cố Bắc Thành nói: “Hai người trải qua quá ít chuyện, niềm tin chỉ được sinh ra khi hiểu rõ về nhau, ngoài ra còn do không đủ yêu.”
“Anh nói đúng, kỳ thật đâu có phức tạp như vậy, chỉ là không đủ thích, không đủ yêu, không cần nhất định là em mà thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi cười nhạt với Cố Bắc Thành: “Cũng may anh ta không bảo em lập tức phá thai, em quyết định sinh nó ra, nếu như anh ta không muốn thì em tự nuôi nó.”
Cố Bắc Thành rất đau lòng: “Vậy anh làm ba nuôi của nó vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Nó nên gọi anh là chú, ba nuôi quá khó nghe.”
Cố Bắc Thành nghiêm túc đối đáp: “Anh lớn hơn em mấy tháng, em gọi anh là anh nên nó phải gọi tôi là cậu, sao lại là chú chứ?”
“Vậy thì gọi anh là cậu.” Nói xong, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi rũ xuống: “Bắc Thành, em muốn rời xa anh ta một thời gian, tụi em đều cần thời gian để tỉnh táo lại.”
“Giờ em không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, anh ta cũng vậy, tụi em ngồi bên nhau mà không có gì để nói, sự im lặng này làm người ta ngạt thở và quá xấu hổ.”
Cô cần thời gian giảm xóc, Lăng Tiêu cũng cần.
Cho nên họ tạm thời đừng gặp mặt đều tốt cho cả hai.
Lấy trạng thái hiện tại của họ mà miễn cưỡng làm bạn chỉ đẩy đối phương đi càng ngày càng xa, như Cố Bắc Thành đã nói, Lăng Tiêu cần thời gian để chấp nhận, vậy cô sẽ cho hắn thời gian.
“Vậy em phải nói rõ ràng với anh ta.” Cố Bắc Thành nói xong thì dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà Hoàn Hoàn, đứa nhỏ cần một gia đình tràn ngập tình yêu, không cần một mái nhà miễn cưỡng kết hợp với nhau vì sinh ra nó, lần này em phải suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc giữa mình và Lăng Tiêu tồn tại vấn đề gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý của Cố Bắc Thành, cô nói: “Anh yên tâm, nếu như em muốn cưới thì sẽ không vì chỉ cho đứa nhỏ một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Cô phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề tồn tại giữa cô và Lăng Tiêu, vì sao tình cảm của họ không chịu nổi khảo nghiệm như thế, vì sao niềm tin giữa họ lại ít ỏi như vậy.
Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Đại tiểu thư, Mộ thiếu đến.”
Mộ Tư?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, không nóng không lạnh trả lời một câu: “Biết rồi.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại co quắp trên ghế sa lon, không có ý đứng dậy.
“Em không muốn gặp anh ta sao?” Cố Bắc Thành hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Em biết anh ta quan tâm em, nhưng hiện tại em không khoẻ lắm nên không muốn xuống lầu, cũng không cần thiết gặp mặt anh ta.”
Rất nhanh chân của Mộ Tư sẽ khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn vướng mắc gì với anh ta nên họ cũng không cần tiếp tục gặp mặt nữa.
Giờ khắc này Cố Bắc Thành đã hiểu Thịnh Hoàn Hoàn là một người rất nhẫn tâm.