Chương 54: Cái nụ cười đó...
Đuổi kịp anh là đoạn vắng người. Niệm Nguyệt Sơ cũng không rõ bọn họ đang ở vị trí nào, chỉ biết người đàn ông bên cạnh đã thả lỏng hơn. Anh rất nhanh hồi sức nhưng cô thì không thế. Cô cúi người thở phì phò như trâu. Lần đầu tiên cái khung cảnh chạy 5km đại học ùa về khiến Niệm Nguyệt Sơnhìn anh đầy ai oán. Đại ca này chắc không biết chạy với cô đáng sợ thế nào, còn là chạy theo một người chân dài nữa chứ! Anh đến có phải để hành hạ cô à?
“Anh trai, tôi chỉ đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra thôi. Đừng sợ! Tôi không làm hại anh! Tôi là đang giúp anh!”
Chỉ cần anh đừng báo cô là được!
Người đàn ông thấy cô vừa nói vừa thở, bất giác hơi cúi mặt. Hình như xấu hổ hoặc có lỗi anh sẽ cúi mặt. Niệm Nguyệt Sơ chỉ muốn nói cúi mặt có ích gì? Bay hết 1/3 bát mì của cô thì có lỗi cũng đâu bù lại được. Dù trong lòng nghĩ thế nhưng Niệm Nguyệt Sơ vẫn phải tiêu hủy suy nghĩ, ném đi phương xa. Cô không nên dọa anh, hộ nhỡ anh lại cho cô chạy tiếp 1m50 nữa thì cô ngất ra đấy mất.
Dụ dỗ mãi người đàn ông này mới chịu nghe lời. Niệm Nguyệt Sơ vừa tra đường vừa đưa anh tới bệnh viện tư. Lần này cô liền chủ động nói:
“Anh sợ thì bám vào tay tôi. Tôi đưa anh vào trong kiểm tra đã.”
Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh bám vào cổ tay mình, vừa đi vừa lén nhìn cô làm cô giở khóc giở cười. Đã nói sẽ không bỏ anh rồi mà. Người đàn ông này còn thiếu cảm giác an toàn hơn cả cô.
Xếp hàng chờ lấy số rất lâu cũng được vào khám. Khi khẩu trang được tháo xuống, bác sĩ có chút hết hồn vì tưởng anh là giang hồ nhưng đến khi nhìn kĩ liền có thái độ khác. Khám xong, bác sĩ mới quay sang nói với Niệm Nguyệt Sơ.
“Mọi thứ không vấn đề gì, chỉ là tâm trí anh ta có thể có vấn đề, cô thử sang khoa đó làm kiểm tra cho anh ta xem. Tôi sợ để thêm sẽ càng có chữa.”
“Dạ cảm ơn bác sĩ. À đúng rồi, Có thể kê thêm cho tôi thuốc trị sẹo không?”
Bác sĩ hiểu ý, gật đầu viết thêm vài dòng. Niệm Nguyệt Sơ cảm ơn rồi xuống hỏi y tá, tiếp tục xếp hàng làm kiểm tra cho anh. Lúc này, người đàn ông có vẻ quen hơn với khung cảnh tấp nập của bệnh viện, cũng có chút tin Niệm Nguyệt Sơ nên giảm đi một ít sự đề phòng. Cô nổi hứng trêu anh.
“Anh xem, tôi thế này sẽ không động vào một kẻ hơi ngốc như anh đâu. Không cần thủ thân như ngọc thế.”
Người đàn ông không hiểu, nhìn cô vài giây rồi đặt tầm mắt sang hướng khác. Đúng lúc ấy anh nhìn thấy một bệnh nhân bị đa trấn thương, nằm trên cáng được đưa vào liền lập tức đứng bật dậy, vội vàng kéo Niệm Nguyệt Sơ đang chưa hiểu mô tê gì đã bị lôi người đi. Cô vừa chạy theo anh vừa hỏi có chuyện gì nhưng người đàn ông này hình như với việc chạy tập trung 100% sức lực, không nghe được bất kì lời nào của cô. Niệm Nguyệt Sơ vừa mệt người vừa mệt miệng, quyết định đợi anh bình tĩnh rồi hỏi. Vốn bọn họ đang chờ khám sức khỏe tinh thần cho anh, cũng sắp tới lượt mà giờ quay lại sẽ bị đảo số xuống cuối. Niệm Nguyệt Sơ thở dài một hơi. Người đàn ông dường như nghe thấy tiếng thở dài của cô, dừng lại khiến Niệm Nguyệt Sơ đâm vào sau lưng anh không kịp kít phanh.
Cái người này… Làm gì có thể báo trước cô một tiếng được không?
Niệm Nguyệt Sơ và anh nhìn nhau, im lặng là mở đầu.
“Sao anh lại chạy nữa vậy?”
Người đàn ông dùng hành động miêu tả. Anh chỉ vào đầu, chỉ vào cánh tay người đó rồi vẽ ra vài vệt dài. Niệm Nguyệt Sơ bỗng hiểu ý anh.
“Anh nói tới máu phải không? Anh sợ máu sao?”
Người đàn ông gật gật. Niệm Nguyệt Sơ ngoảnh lại rồi mới nhìn anh, hỏi ý kiến.
“Bây giờ anh có muốn quay lại bệnh viện khám không? Chúng ta còn chưa kiểm tra xong nữa.”
Người đàn ông lập tức lắc đầu mạnh, ánh mắt sáng láng nhìn cô như muốn nói mình không sao. Niệm Nguyệt Sơ cũng không ép anh, ít nhất kiểm tra sơ bộ anh không việc gì là tốt rồi.
“Vậy nhà anh ở đâu? Có số điện thoại không? Tôi gọi điện cho họ tới đón anh về.”
Người đàn ông kiêu ngạo lắc đầu.
“Anh tên là Quan Tru đúng không?”
Cô thấy anh điền tên trong bệnh án là vậy.
Người đàn ông vẫn tiếp tục lắc đầu. Niệm Nguyệt Sơ bắt đầu bực dọc. Gì cũng lắc đầu, có cái gì anh sẽ gật đầu không?
“Anh viết trong hồ sơ thế mà, bây giờ sao lại lắc đầu?”
Nhận ra Niệm Nguyệt Sơ không vui, người đàn ông chỉ đưa ánh mắt như đứa trẻ phạm lỗi nhìn cô, cực kì đáng thương lại cực kì khiến người ta không dám đả thương.
Niệm Nguyệt Sơ bị ánh mắt đó chinh phục, nén một hơi trong lòng, điềm tĩnh thu tâm trạng bực bội vào trong, đóng vai như mình là cô giáo hiền đang rất kiên trì dỗ dành học sinh. Cô dịu dàng hỏi:
“Nếu không, vậy có thể nói tên thật cho tôi biết không? Không nói thì viết ra cũng được. Được không?”
Niệm Nguyệt Sơ bấm lòng bàn tay. Cô phải kiên nhẫn, cô phải kiên nhẫn, cô phải kiên nhẫn. Vừa tự nhủ vừa điều hòa khí huyết.
“Tôi không biết.”
Người đàn ông lý nhí nói, còn cúi gằm mặt xuống nhìn nền gạch. Niệm Nguyệt Sơ nghe được ba từ mà mừng rơi nước mắt. Lần đầu tiên cô cảm giác đợi một người nói chuyện lại hạnh phúc đến thế. Cuối cùng cũng chịu nói rồi.
“Vậy anh không nhớ gì về mình sao?”
Niệm Nguyệt Sơ cúi người, nghiếng đầu dười tầm mắt của anh. Hai người đối diện một trên một dưới từ bên ngoài nhìn vào rất lãng mạn, hệt một cặp đôi yêu nhau. Giống như che chở bảo vệ, lại như đang trêu đùa dỗ dành.
Người đàn ông lắc đầu buồn bã.
Niệm Nguyệt Sơ nghĩ đôi chút, mỉm cười với anh.
“Tôi gọi anh là Mục Tang nhé? Mục trong mục giã, Tang trong tang thương. Chính là mong anh sẽ quên đi những đau thương mình đã chịu đựng để vui vẻ bước tiếp. Như thế được không?”
Người đàn ông khẽ cười, nụ cười thật đẹp.
Niệm Nguyệt Sơ mê mẩn nụ cười ấy. Thật giống như nụ cười của một người khi anh đứng trên bục của đại học phát biểu chúc mừng sinh viên. Nhưng nụ cười này giống như mùa xuân, lại như mùa thu, lại như mùa hè nhưng không hề có một chút mùa đông. Ấm áp, ngây ngô và một điều gì đó rất khó tả.
“Ừm, nếu anh chưa nhớ ra, tạm thời có thể ở với tôi. Đợi đến khi nhớ ra rồi thì rời đi sau. Yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với anh, miễn là anh không có ý xấu là được.”
Người đàn ông lần nữa nở nụ cười. Chết tiệt! Cái nụ cười gây mê này, cô phải tránh thôi!
Niệm Nguyệt Sơ đưa anh về nhà nghỉ ngơi. Cô còn rất nhiều câu hỏi về anh, còn đưa anh đi cắt tóc. Thôi vậy, cứ từ từ hỏi cũng chưa muộn. Coi như làm một chuyện tốt, giúp người còn hơn xây bảy tòa tháp.