Chương 48
Tới ngày thứ 3, bác sĩ kiểm tra xong, Niệm nguyệt Sơ nghe lời bác sĩ, chân thành cảm ơn. Tới chiều tối, Cố Thời Kha mới xuất hiện, trên mặt anh còn đọng những nét mệ mỏi và lười nhác.
Cố Thời Kha ngồi bên cạnh giường bệnh, gọt táo cho Niệm Nguyệt Sơ. Anh vừa gọt vừa hỏi.
“Nguyệt Sơ, những gì lúc trước có thể quên hết không?”
Niệm Nguyệt Sơ hững hờ mở mắt, đưa cái nhìn có phần nặng nề về phía anh.
“Cố tổng, những gì lúc trước, anh là thật sự quên?”
Cố Thời Kha có chút đơ người. Ánh mắt sáng trong đặt trên gương mặt đẹp đẽ của Niệm Nguyệt Sơ như tìm kiếm điều gì lại như có thứ gì đó khó nói.
“Tôi bị mất trí nhớ, không nhớ nữa.”
Niệm Nguyệt Sơ đã dự đoán câu trả lời này, cô mỉm cười tiếp tục nói.
“Vậy có thể cho tôi mượn tay phải của anh không?”
“Được.”
Cố Thời Kha chớp mắt, có chút kinh ngạc rồi dứt khoát đưa tay mình cho cô.
Niệm Nguyệt Sơ rất chăm chú nhìn bàn tay, nhìn đến từng minimet cuối cùng dừng lại ở khóe tay giữa ngón giữa và ngón áp út, khẽ vân vê trong lòng bàn tay anh nhưng lại luôn tìm kiếm thứ gì đó.
Niệm Nguyệt Sơ ngẩng lên, hướng về phía anh rất lâu như muốn xuyên qua tất cả những thành trì của anh, đi vào nơi góc tối anh che giấu.
Không có!
Niệm Nguyệt Sơ vẽ anh trong đáy mắt nhưng trong lòng lại nghĩ tới một người gần như tương đồng về hình dáng.
Cố Thời Kha của hiện tại, đến sớm một chút thì thật tốt!
Một khoảng im ắng, Niệm Nguyệt Sơ lại tiếp tục nói. Dường như trong căn phòng này, chỉ có mình cô độc thoại.
“Tôi vẫn sẽ thực hiện lời hứa với anh, coi như chúng ta không nợ gì nhau. Tôi không muốn dính dáng đến nhà họ Cố, cả cuộc đời này sẽ tránh xa.”
Cố Thời Kha trầm ngâm nhìn Niệm Nguyệt Sơ. Anh xem như đã hiểu. Mong ước của cô cũng nói ra rồi, anh có muốn cũng đành bất lực. Thực tế anh vốn không phải người tạo ra vết thương, không thể chữa trị được.
Lấy từ trong túi ra tờ danh thiếp của Duật Tử cho cô. Anh dịu dàng nói, lớp mặt nạ bấy lâu mang theo cũng gỡ bỏ.
“Xin lỗi!”
Niệm Nguyệt Sơ mỉm cười gật đầu. Cậu thiếu niên non nớt này, thật giống cô những năm tháng trước đây, khi vẫn mang trong mình tuổi trẻ liều lĩnh và lạc quan.
“Tôi có thể hỏi một câu không?”
Cố Thời Kha gật đầu.
“Thôi không hỏi nữa.”
Hai người rơi vào trạng thái cô lập, hai thế giới trong cùng một căn phòng. Khi quả táo mất nhiều thời gian mới có thể gọt xong được đưa tới, Niệm Nguyệt Sơ đưa mắt về phía anh, nhận lấy đồng thời lấy thêm một con dao, bổ đôi quả táo, bỏ thêm phần ruột, đưa một nửa còn lại cho anh. Hai người cùng ăn nhưng không ai mở lời.
Chờ đến khi Niệm Nguyệt Sơ ngủ, Cố Thời Kha mới nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, khẽ thì thầm với cô mới rời đi.