Chương 45
“Đúng vậy. Đáng ra không nên là anh.”
Niệm Nguyệt Sơ thều thào. Cô nhìn anh phức tạp trong lòng.
“Tôi đặt đồ ăn ở đây. Em ăn đi tôi sẽ ra ngoài.”
Niệm Nguyền Sơ lướt thoáng qua túi cơm, lấy túi đồ.
Buổi tối, Cố Thời Kha lần nữa ghé thăm. Anh hỏi cô thế nào, muốn gặp ai không. Niệm Nguyệt Sơ chỉ lẳng lặng trả lời vế sau nhưng đau lòng nhất vẫn là nghe thấy câu: “Đừng cho ai biết.”
Cô không muốn gặp ai, cầm túi đồ cá nhân được đưa tới cũng chỉ lục tìm điện thoại của mình, gọi lại cho hai người quan trọng nhất để họ không nghi ngờ. Đương nhiên cô biết khẩu súng trong túi đã bị lấy đi.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn góc tường gắn camera, cười hỗn tạp cảm xúc. Chắc hẳn người đàn ông này sợ cô tự tử lần nữa đây mà. Có vẻ sắp tới phải dừng ý định này rồi.
“Vương tổng, anh thật sự rất giống một người tôi quen. Sự lạnh lùng của anh làm tôi nhầm lẫn.”
Niệm Nguyệt Sơ đứng trước cửa hóng gió mát từ bên ngoài lùa vào khoảng không trước mặt.
Cố Thời Kha chờ cô nói tiếp, tiêu cự dừng trên gương mặt kém sắc của cô. Vài sợi tóc bay bay gợi nét gì đó mỏng manh bi thương.
“Người đó rất quan trọng với em?”
Cố Thời Kha cố che giấu tâm tình lổm chổm vết cắn, hỏi cô. Có lẽ vờ như anh không phải một người sẽ dễ tiếp cận cô hơn.
“Ừ! Đã từng. Anh giống như một phiên bản ấm áp của người đó vậy. Giá như anh xuất hiện ở thời điểm đó thì tốt biết mấy.”
Cố Thời Kha cuộn chặt tay lại nhanh chóng thả lỏng. Anh lén nhìn cô.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh khẽ cười, nhẹ giọng lên tiếng.
“Xin lỗi vì đôi khi đã nói nhầm vài lời.”
Cô đã xác định được anh thật sự không phải Cố Thời Kha. Bởi vì Cố Thời Kha không đối xử tốt với cô thế này được. Nếu có thì anh chính là ảo ảnh.
Cô chỉ là bị vài hành động và dáng vẻ lạnh lùng lúc trước của anh đánh lừa, khiến cô có cảm giác anh chính là Cố Thời Kha- người đó. Nhưng giờ cô có đáp án rồi. Anh chỉ giống gương mặt và một phần tác phong mà thôi. Anh là Vương Nghiễm, không phải Cố Thời Kha.
“Không sao. Có lẽ tôi đã làm em gợi nhắc về vài điều không vui.”
Niệm Nguyệt Sơ không phủ nhận. Cô nhìn ra bầu trời không trăng, không sao.
“Nếu một ngày người đó quay lại, bỗng nhiên yêu em. Em sẽ thế nào?”
“Anh chắc hẳn chưa từng yêu lần nào. Đợi khi anh yêu, anh sẽ có đáp án của mình. Tôi thì không đủ can đảm.”
Cô sợ vết thương bục chỉ lần hai.
Bây giờ điều đáng sợ nhất với cô không phải là những gì Nhất Sở Trú gây ra, mà là người có gương mặt giống người cô từng yêu tốt với cô, khiến cô nảy sinh vài suy nghĩ không nên, lại khiến những nỗi đau bị chôn vùi kĩ lưỡng bỗng lũ lượt kéo về theo từng giây.
“Anh chỉ nên tốt với cô gái anh yêu thôi. Tốt với người khác như tôi sẽ khiến tôi có ảo tưởng mà cô gái anh yêu cũng sẽ cảm giác không an toàn.”
Niệm Nguyệt Sơ thật lòng khuyên nhủ.
“Anh không sợ tôi sẽ gây nguy hiểm cho anh sao? Kiểu như bị ảo tưởng rồi làm điều gì đó sai trái.”
“Em không đủ khả năng tổn hại tôi.”
Niệm Nguyệt Sơ quay sang nhìn anh, gật đầu coi như tán đồng ý kiến.
“Thật ra anh yên tâm đi. Tôi sẽ không làm điều dại dột nữa đâu. Tôi nghĩ thông rồi. Tôi nợ anh 2 lần cứu mạng. Vì thế cần gì ở tôi cứ nói. Tôi làm được nhất định sẽ làm.”
“Tôi có một người bạn làm bác sĩ. Cậu ta đang có một cuộc thử nghiệm. Em giúp tôi đi. Coi như trả xong 1 lần cứu. Đương nhiên thử nghiệm đó không ảnh hưởng gì đến cơ thể.”
Cố Thời Kha chầm chậm nói. Thật sự anh hiếm khi kiên nhẫn nói nhiều như vậy.
“Được. Bao giờ tôi phải đi?”
“Sau khi vết thương của em ổn định.”
Vậy tức là hai hôm nữa, sau khi cô rời khỏi phòng theo dõi này.
Niệm Nguyệt Sơ đáp với anh một câu, coi như nhận lời.
Đại Lưu gấp gáp đi vào, có chút bất ngờ với hình ảnh trước mắt. Giá kể khi Niệm Nguyệt Sơ còn là Cố phu nhân được như thế này thì tốt quá.
Đại Lưu hoàn hồn, đối diện với hai ánh mắt mang hai sắc cực khác nhau, cười khổ một tiếng. Anh biết mình đường đột, anh cũng đâu có ý phá hoại khoảnh khắc lãng mạn nhưng chuyện này quan trọng thật mà.
“Ừm… Niê… Đa tiểu thư.”
Đại Lưu chào Niệm Nguyệt Sơ trước, trong mắt có một sự hỏi han ngầm.
“Vương tổng, ngài Lãnh gọi điện cho ngài nhưng không được. Ngài ấy nói có chuyện muốn trao đổi.”
Đại Lưu cố ý nhìn thoáng qua Niệm Nguyệt Sơ, bày tỏ sự lo ngại khi cô đang ở đây.
“Tôi đưa em đến một nơi.”
Cố Thời Kha nắm tay, đường đột cô kéo đi. Niệm Nguyệt Sơ nhìn bàn tay lớn đang giữ tay mình, giật mình liếc nhìn anh, lập tức muốn rút tay về.
“Anh mau buông tay ra.”
Niệm Nguyệt Sơ vùng vẫy, rất tập trung tìm cách rút tay về.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu với cô, không nói gì nhưng cũng không buông tay. Thậm chí anh còn cố ý nắm chặt hơn.
Đại Lưu ở phía sau chứng kiến sự việc, mắt tròn mắt dẹt. Ông chủ anh… Giờ lạ quá! Khéo khi anh phải đi check xem hệ điều hành và giao diện của ông chủ có đúng một người không chứ thấy khang khác.
Người đàn ông với chiếc áo vest màu đen của mình, khoác lên người Niệm Nghiệt Sơ.
Niệm Nguyệt Sơ lập tức khoanh tròn hai tay, nhích người đứng cách anh một khoảng, cảnh giác nhìn anh.
“Anh đưa tôi đi đâu?”
“Em sợ gì chứ. Tôi làm hại em thì giờ em không ở đây rồi.”
Niệm Nguyệt Sơ quan sát nét mặt anh, cảm thấy cũng đúng. Nhưng bước chân cô vẫn cố ý thả chậm. Cô chưa biết anh sẽ đưa mình đi đâu.
“Chẳng phải em muốn xử lý Nhất Sở Trú sao, tôi đưa em đi.”
Cố Thời Kha bất lực trước sự đề phòng của cô. Anh lạnh lùng nói, lời có chút dịu dàng.
Niện Nguyệt Sơ phân vân trong lòng.
“Đi thôi. Đó vốn dĩ là điều em muốn. Em đành lòng để vụt mất cơ hội?”
Cố Thời Kha dử mồi cô, khi bước chân của cô nhích chậm tới bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cong lên.