Chương 42: Bóng lưng ân nhân
Niệm Nguyệt Sơ muốn ngồi dậy nhưng chỉ cử động một chút liền đau ở chỗ bụng. Lúc đó bị đạp không cảm giác gì, bây giờ mới truyền đến cảm giác chân thực.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn chỗ bụng bị dính băng, thở dài một tiếng. Bên eo cũng đau, đẳng sau có lẽ chỉ có mấy vết thương lặt vặt nên không đáng kể. Chỗ ngực không vấn đề gì, chỉ bầm tím.
Niệm Nguyệt Sơ kiểm tra một lượt, muốn xuống giường bệnh. Cô không biết hôm qua ai đã cứu mình, chỉ mơ hồ nghe thấy có ai đó nói. Cũng không rõ sau khi ngất đi những chuyện gì đã xảy ra.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn xung quanh. Không có túi của cô. Túi của cô hẳn là ở xe điện, cũng không biết còn không. Nếu không phải mọi chuyện diễn ra bất ngờ cô nhất định sẽ tìm cách mang theo khẩu súng đó, dùng nó bắn chết Nhất Sở Trú. Nhắc đến hắn ta, Niệm Nguyệt Sơ lại tức giận, cô có chút khó thở. Cô vẫn chưa giết được hắn.
Bác sĩ đi vào hỏi, mỉm cười ân cần với Niệm Nguyệt Sơ. Niệm Nguyền Sơ cố gắng cười mỉm với bác sĩ. Sau khi hỏi han tình hình, kiểm tra lại tổng thể, bác sĩ nói các vết thương đều ổn, bị đau nhẹ là bình thường nhưng nếu bị khó thở liên tục hay đau dữ dội thì phải lập tức báo.
Niệm Nguyệt Sơ gật đầu ghi nhớ. Trước khi bác sĩ cất bước rời đi, vội vàng hỏi người đã đưa mình vào đây.
Bác sĩ có phần bất ngờ hỏi ngược lại Niệm Nguyệt Sơ.
“Không phải bạn trai cô ư?”
Niệm Nguyệt Sơ cười khổ. Cô một mình lấy đâu ra người yêu.
“Tôi không có bạn trai.”
“Hay chồng cô? Anh ta đẹp trai lắm. Lo lắng cực kì mà.”
“Tôi không có chồng.”
Niệm Nguyệt Sơ nghĩ ngợi hay là Lãng Khiêm.
Bác sĩ bất lực nhìn bệnh nhân.
“Nói chung cô cứ biết anh ta rất đẹp trai và quan tâm cô là được. Đợi y tá vào hỏi sẽ rõ hơn. Nếu không thì cô hỏi mấy anh vệ sĩ bên ngoài kia kìa.”
Không phải Lãng Khiêm sao? Ai có thể để lại vệ sĩ chứ? Không lẽ là người của Nhất Sở Trú?
“Cảm ơn bác sĩ. “
Niệm Nguyệt Sơ không nói ra thắc mắc trong lòng. Cô nhìn về phía cửa, tâm tư rối loạn. Vừa tiêm thuốc xong nên cơn buồn ngủ lại kéo đến. Niệm Nguyệt Sơ rất nhanh chìm sâu giấc.
Tại một địa điểm khác, Cố Thời Kha cùng Mễ La và một vị bác sĩ trẻ đi ra khỏi phòng trị liệu.
Mễ La nhìn anh ta, ngờ vực hỏi.
“Cậu ta còn phải mất bao nhiêu buổi nữa?”
“Không biết. Tùy thuộc vào việc anh ta muốn kết quả đến đâu. Thật sự bình thường các tổn thương liên quan đến trí não như mất trí nhớ chỉ xảy ra một vài kiểu đặc trưng, thời gian cũng rất ngắn. Ví dụ như tai nạn hoặc sốc khi chứng kiến sự việc tương tự với việc kinh hoàng đã từng gây ám ảnh trong quá khứ hoặc điển hình rõ nhất của kiểu mất trí nhớ là hay quên, không thể nhớ do tuổi già. Việc anh ta hoàn toàn không nhớ gì hẳn là phải có uẩn khúc. Tôi đang nghi ngờ một số trường hợp. Chưa kể anh ta… Nói chung phức tạp lắm, cần theo dõi nhiều hơn. Nếu anh ấy tin tưởng tôi có thể giúp.”
“Cáo già cậu ngày càng tiến bộ rồi.”
Người thanh niên trẻ tỏ vẻ ghét bỏ. Hẳn là không yêu thương biệt danh cáo già được gọi.
“Ý cậu sao? Tôi thấy lần này có thể tin tưởng cậu ta đấy.”
Mễ La có chút bông đùa.
Duật Tử lập tức tranh thủ marketing.
“Cậu mở cho tôi cái viện nghiên cứu trách nhiệm hữu hạn một thành viên đi. Tôi sẽ làm bác sĩ điều trị độc quyền cho cậu.”
“Cáo già Duật Tử, cậu nghèo đến mức phải tranh thủ như vậy luôn?”
“Không nghèo nhưng cái viện nghiên cứu cần lắm trang thiết bị, kinh phí quá lớn, không muốn vì hi sinh cho đam mê mà nghèo. Cậu ta giàu như thế, một cái viện cỏn con có đáng gì. Hơn nữa quan hệ của chúng ta còn phải lo sao. Người một nhà cả.”
Duật Tử vô cùng tự nhiên nói, cứ như đã quen biết từ lâu.
Mễ La liếc cậu ta, trừng mắt cảnh cáo. Cái kiểu thấy sang bắt quàng làm họ này chỉ có thể xảy ra trên người Duật Tử. Ai đời mới gặp lần đầu mà có thể như thế được.
“Cậu biến ngay. Đừng nghe lời cậu ta. Cậu ta làm nổ mấy cái viện nghiên cứu rồi. Tổ tiên còn phải gánh còng lưng cái mạng của cậu ta.”
Mễ la vừa quát Duật Tử vừa quay sang nói với Cố Thời Kha về tiền sử nghề nghiệp của cậu ta cho anh biết.
“Là do tôi được hưởng phúc đức tám đời.”
Duật Tử vội chêm lời. Rõ ràng nghe câu của anh thuận miệng và đẹp đẽ hơn nhiều. Lời văn tuy giản dị mà sang.
“Cậu gửi kế hoạch qua cho tôi, tôi sẽ xem.”
Cố Thời Kha không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, anh chỉ lên tiếng khi cần thiết.
Duật Tử tiễn hai người xuống dưới xong mới trở ngược lên. Anh ta thật sự suy nghĩ về kế hoạch mở viện nghiên cứu thứ 3 nhưng lần này rút kinh nghiệm, rất chú trọng đến phòng cháy chữa cháy, hỏa hoạn cứu nổ.
Cố Thời Kha vào trong phòng bệnh, nhìn Niệm Nguyệt Sơ nằm ngủ liền ngồi bên cạnh ngắm cô.
Nhiệm Nguyệt Sơ dường như gặp ác mộng. Khổ sở lật người lại đè vào vết thương bên eo mà nhăn nhó.
Cố Thời Kha muốn giúp cô nhưng sợ rằng anh động vào cô sẽ tỉnh nên qua một lớp chăn mỏng, đặt lên tay cô.
Cố Thời Kha ngồi đó, chỉ một biểu hiện khó chịu của Niệm Nguyệt Sơ anh đều tính sổ lên Nhất Sở Trú, ánh mắt hận không thể xuyên thời không mà vươn tới hắc lao Lãnh bang giết người. Nếu không phải muốn đợi cô khỏe sẽ tự xử trí thì anh băm vằm hắn thành cháo cho hổ ăn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Thời Kha vội vàng lấy ra tắt chuông sau đó đi ra nngoài.
Niệm Nguyền Sơ bị tiếng chuông lớn đánh thức, cô nhìn bóng lưng đang ra khỏi phòng, suy tư. Đó hẳn là ân nhân của cô đi?