Chương 34: Biểu hiện lạ
Một âm thanh lập tức vang vọng trong đầu Niệm Nguyệt Sơ:
“Niệm Nguyệt Sơ, tận hưởng một đêm thật vui vẻ đi! Nếu tôi không có được cô, tôi sẽ hủy hoại cô như tro tàn. Hahaha…!”
Niệm Nguyệt Sơ vội vã ôm đầu, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt đỏ sọc trừng lên, vừa thẫn thờ vừa căm thù.
“Hắn! Tên khốn đó chưa chết! Tên khốn đó chưa chết!”
Niệm Nguyệt Sơ như bị kích thích, ánh mắt đục ngầu, lí trí mất kiểm soát lập tức lao về phía âm thanh vừa nghe, miệng liên tục lẩm bẩm.
Trong đầu cô bây giờ là một khung cảnh tăm tối của hai năm trước, mọi thứ là một sự hỗn loạn, đem theo tất cả sợ hãi của Niệm Nguyệt Sơ.
Niệm Nguyệt Sơ lao đi như kẻ điên. Cô cuộn chặt hai tay, ánh mắt điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng cuộn trào cuồng phong. Những đốt ngón tay của Niệm Nguyệt Sơ siết chặt, đỏ ửng và run run. Gân xanh nổi lên ở cổ tay cho thấy lực nắm dùng rất nhiều sức.
Âm thanh đó biến mất nhưng cơn mất khống chế của cô vẫn chưa dừng.
Cố Thời Kha nhìn cô khác lạ, mắt sắc như dao. Lạnh lẽo đến thấu tim can, căm phẫn và oán hận như muốn giết người. Cô như người vô hồn, chỉ lẩm bẩm gì đó, cũng không quan tâm đến xung quanh.
Anh nhếch đuôi mày, mắt hổ sâu thẳm thu lại tất cả. Cố Thời Kha nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của cô. Người phụ nữ này đang tìm kiếm thứ gì đó. Thứ chính là nguồn cơn khởi phát. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với tâm lý của cô?
Niệm Nguyệt Sơ vẫn đang chìm trong cơn mê, chơi vơi chưng hửng giữa lối hành lang.
“Đa tiểu thư?”
Một giọng nam từ tính vang lên. Người phụ nữ vẫn không chút phản ứng, giống như âm thanh không lọt vào tâm trí của cô.
Người đàn ông lần nữa gọi thẳng tên, kết quả không chút khác biệt.
“Niệm Nguyệt Sơ.”
Lần này, người phụ nữ đang phong bế trong thế giới của mình đã có chút phản ứng. Thì ra cô mẫn cảm với cái tên này.
Niệm Nguyệt Sơ quay người, nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ đề phòng, mơ hồ trong ánh mắt bắt đầu có vài tia lí trí và tiêu cự.
Niệm Nguyệt Sơ sau khi mất bình tĩnh đã ổn định lại. Dằn những cảm xúc phức tạp và sợ hãi trong lòng xuống, từng chút, từng chút trấn an. Bàn tay căng cứng bị ép phải thả lỏng, sự bất ổn từ từ lắng đọng.
Niệm Nguyệt Sơ bây giờ mới thực sự nhìn rõ người đó là anh, lập tức dời hướng nhìn. Sau đó ngay lập tức bỏ đi, một khắc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, coi anh như không tồn tại. Cô bước rất nhanh, giống như một cơn gió mải chạy về phương xa.
Cố Thời Kha nhìn bóng lưng cô, không đuổi theo. Tầm mắt dần chỉ còn hành lang trống rỗng, thân hình vừa rồi biến mất nhanh như ảo ảnh.
Cố Thời Kha có vài suy tính trong lòng.
Niệm Nguyệt Sơ trở lại phòng cũ. Cô định ra đợi ở chỗ gửi đồ nhưng sợ Lâm Khả Khả không nhìn thấy mình nên về đó đợi.
Rất nhanh, Lâm Khả Khả đi vào, nhìn Niệm Nguyệt Sơ đang thẫn thờ, vô định như kẻ mất hồn.
“Không tắm nữa hả?”
Niệm Nguyệt Sơ vội vàng thu lại dáng vẻ thất thần, cố mỉm cười, tỏ ra bình thường nhất. Cô đáp.
“30 phút là đủ rồi. Bà ngâm nữa không?”
“Thôi. Hết hứng thú rồi. Chúng ta về đi.”
Lâm Khả Khả và Niệm Nguyệt Áo sánh bước, lấy đồ xong thì về chỗ nghỉ. Đườn nhiên, Lâm Khả Khả sẽ tá túc nhà Niệm Nguyệt Sơ, sáng hôm sau dậy sớm trở về khách sạn.
Đêm ấy, cả người Niệm Nguyệt Sơ chìm trong miên man, lạnh lẽo như xác chết. Trên trán cô túa mồ hôi như mưa, vừa xanh xao vừa nhợt nhạt, khí sắc vô cùng kém.
Niệm Nguyền Sơ liên tục vùng vẫy, miệng mơ hồ mở nhưng lại không thể thoát ra bất cứ lời gì, giống như bị bóng đè, cả người nặng nề như bị một tấm bê tông dày cộp chắn phía trên cơ thể.
Những tiến rên cố gắng thoát ra khỏi miệng bởi những chuyển động khó nhọc mấp máy của đôi môi. Một chuỗi liên hoàn kéo đến. Bức tranh tập hợp của một chuỗi ác mộng dồn dập, chen lấn nhau xuất hiện. Ám ảnh nhất vẫn là tiếng cười lớn của người đàn ông trước cuộc vui mà anh ta tạo ra.
Có những chi tiết đêm nào cũng xuất hiện nhưng đêm nay rõ ràng và chân thực hơm bao giờ hết.
Lâm Khả Khả chạm vào bàn tay lạnh buốt của Niệm Nguyệt Sơ, vội vàng bật dậy, vừa lay vừa gọi tên cô sau đó choài người sang bật đèn ngủ.
Lâm Khả Khả hoảng hồn, vội vàng tìm cách kéo cô khỏi cơn mê. Đến khi Niệm Nguyệt Sơ mở mắt, cô nàng mới dám thở bình thường.
“Gặp ác mộng nữa sao?”
Lâm Khả Khả quan tâm hỏi. Nhìn cô bằng sự lo lắng vô cùng.
“Ừ!”
Niệm Nguyệt Sơ thều thào, cả người yếu ớt như vừa trải qua một cuộc thập tử nhất sinh.
“Đừng sợ, quên nó đi. Có tôi đây rồi. Để tôi rót nước cho bà.”
Lâm Khả Khả nói là làm. Cô kéo chăn mỏng xuống giường, ra phòng khách lấy nước rồi mau chóng trở vào.
Niệm Nguyệt Sơ nhận lấy, cảm ơn một tiếng mới chậm rãi uống.
Lâm Khả Khả thấy cô bình thương, tâm tư bất giác buông lỏng. Vừa nhìn thấy dáng vẻ Niệm Nguyệt Sơ, cô sợ hãi, lòng căng như dây đàn.
“Bà vẫn thường xuyên như vậy?”
“Không có. Chỉ hôm nay thôi.”
Hôm nay nghe lai giọng nói kia nên mới kinh hoàng như thế. Bình thường chỉ là một mảnh kí ức đen đục mà thôi.
“Hay… Mai chúng ta đến khám bác sĩ?”
“Đừng lo. Nếu cần tôi sẽ điều trị.”
LÂm Khả Khả nắm tay cô, cực kì ẩn nhẫn quan tâm.
“Đừng ôm những gì xảy ra trong quá khứ. Để chúng phủ bụi đi. Quên hết tất cả, chỉ nhìn về tương lai thôi.”
Lâm Khả Khả dịu dàng động viên. Ngày Niệm Nguyệt Sơ lựa chọn rời đi khỏi nơi đã gắn bó bao năm, cô không thể chạy đến bên nhưng thường xuyên gọi điện. Bởi vì cô biết cô mất Niệm Nguyệt Sơ, cô vẫn có thể sống tốt nhưng Niệm Nguyệt Sơ mất đi cô, gần như sẽ mất tất cả.
Lâm Khả Khả biết những nỗi đau bạn mình trải qua đã ngấm vào xương tủy, một chữ quên không dễ dàng đến thế. Không phải người trực tiếp trải qua, bao giờ chẳng thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Chưa kể tới Niệm Nguyệt Sơ hay giấu mọi thứ vào trong, sợ mọi người lo lắng nên có nhiều cái tích tụ lâu ngày sẽ thành bệnh. Chỉ sợ còn là tâm bệnh khó chữa.
Niệm Nguyệt Sơ vỗ lên tay Lâm Khả Khả, cười nhợt nhạt.
“Tôi sẽ cố gắng. Ngủ thôi.”
Hai người cùng nằm xuống, dù nhắm mắt nhưng không ai ngủ. Một người lo cho người bên cạnh, người bên cạnh lại trầm ngâm trong những vết thương.