Chương 3
“Ơ.. Hôm nay thằng này nó làm sao thế Khiêm?” Châu ngạc nhiên quay đầu sang nhìn.
“À! Vừa rồi, tiết sinh hoạt buổi chiều bị thầy lớp tôi giảng cho một trận đến nửa buổi học đấy!”
“Thảo nào tôi thấy nó kì lạ.. Mọi hôm tới mấy giờ này là nó lại choai choai như khỉ ấy!”
“Tao không bị điếc nhé con kia!” An gằn giọng nói lại Châu. truyện ngôn tình
“Ôi chết xin lỗi.. Nhưng mà mày thấy đấy, tao đây là một người ngay thẳng và chỉ nói lời đúng đắn không dối gian..” Châu tỏ vẻ mặt ngây thơ.
“Hừm.. Người như mày có mà thẳng như cây thước dẻo ấy!”
An và Châu sau đó lao vào đấu đá nhau, bằng những câu nói đầy tính chất mỉa mai đối phương. Chỉ tội cho Khiêm, cậu bạn chỉ biết ngồi im lặng giữa cuộc chiến và cười trừ. Có lẽ bởi Khiêm biết hai người nói là nói vậy thôi, chứ chỉ sau vài phút hai đứa lại trở lại vui vẻ bình thường ngay, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
An không biết vì sao mình lại có niềm đam mê với việc nhảy nhót này. Từ nhỏ cậu đã thích mê việc bắt chước làm những động tác trên màn hình ti vi. Rồi đến tận những năm đầu cấp ba, cậu tham gia câu lạc bộ trên trường, đi biểu diễn ở nhiều nơi và càng ngày càng cảm thấy gắn bó với sở thích của mình. Mặc dù điều này và việc thích được ngồi lì một chỗ để đọc sách hay xem phim lại không ăn nhập gì mấy.
Khiêm và Châu cũng không ngoại lệ, được An dẫn dắt vào đây với lí do là ‘một mình sẽ rất buồn’. Hai con người không hứng thú gì mấy việc này vì sợ cậu bạn buồn thế là đành chấp nhận lời yêu cầu tha thiết này của An. Ba người cũng dần trở thành những thành viên chủ chốt bên cạnh các anh chị cuối cấp.
Chẳng mấy chốc là hội trường đông nghịt người. Không khí như thể bị thiếu mất đi một lượng lớn oxi để cung cấp cho tất cả. An vẫn chán nản nằm dài trên bàn, mặc cho xung quanh mình là đủ những thứ âm thanh hỗn tạp từ mọi nơi phát ra.
“Ủa? Chị Châu! Anh An!”
An nghe thấy tên mình với một khoảng cách rất gần và một âm lượng khá to. Con bé đang mặc một chiếc áo cỡ lớn, đeo trên vai chiếc ba lô với móc khóa hình một bông cúc họa mi. Cô bé đứng trước mặt ba người, mỉm cười rất tươi.
An chưa kịp định thần xem đây là ai, trí óc đang tìm kiếm thông tin thì Châu lên tiếng trước.
“Lam đó hả em?”
“Dạ..” Con bé nhanh nhảu đáp lời.
Đến lúc này An đã nhớ ra. Đây chính là cô bé hàng xóm ngày xưa bên cạnh nhà mình. Ngày nào con bé cũng sang nhà An chơi game và đọc truyện tranh với cậu. Vì chỉ cách nhau có một tuổi nên cả hai rất thân thiết và cũng rất hiểu ý của nhau. Con bé quấn quýt lấy An, cứ xem An như anh trai của con bé vì nhà Lam không có anh hay chị gái nào.
Chẳng bao lâu thì nhà con bé chuyển đi nơi khác. Nhớ ngày chuyển đi, con bé khóc lóc như mưa, nhất quyết không chịu rời An. Cậu bạn đã phải dỗ dành rồi hứa hẹn đủ thứ không biết đến bao lâu thì con bé mới chịu rời đi cùng ba mẹ. Kí ức xưa cũ chỉ còn vương lại chút ít. Nhớ lại những lần hai đứa cũng tranh nhau cuốn truyện tranh hay thi nhau ai sẽ thắng trong cuộc thi đua xe, cậu lại mỉm cười. Giờ con bé lớn quá, đến nỗi An nhận không ra. Nhưng hình như kỉ niệm xưa thì không phai màu đi gì mấy.
Bất chợt Lam chuyển ánh nhìn sang An, vẫn còn ngây người ra.
“Anh An! Anh còn nhớ hay quên mất em rồi?”
“Không hề.. Anh vẫn nhớ mày rõ mồn một luôn đấy!”
“Anh vẫn hài hước như xưa nhỉ?”
“Lần ấy tao nghe nhà mày đã chuyển đi ra Bắc có thể sẽ không về luôn mà sao giờ mày lại ở đây?”
“Ừ thì đúng thế.. Nhưng mà ba em bỗng bị chuyển công tác đột ngột về đây từ một năm trước, thế là em lại về ở đây này! Tiếc một nỗi là không thể ở ngay bên cạnh nhà anh được.. Thế anh có thấy bất ngờ không?”
“Ừ! Chỉ hi vọng là mày không làm phiền tao nhiều như ngày xưa là được!” An nhún vai với Lam.
“Anh này.. Thật không dễ thương gì hết!” Lam cau mày.
“Ơ thế sao mày với con Châu quen biết nhau thế?”
“À.. Tại hồi đầu năm học này tao bắt gặp em ấy lóng ngóng lơ ngơ trước cổng trường, hỏi ra thì mới biết em ấy không biết lớp học của mình ở đâu tao phải dẫn đi đấy!” Châu vừa nhìn Lam, rồi quay sang giải thích với An.
“Dạ đúng! Phải nói anh An có được một người bạn tốt nhất quả đất là chị Châu đây thật là may mắn! Dù em với chị ấy không quen biết gì nhau nhưng lại giúp em rất nhiều! Còn anh biết em lâu thế, mới vài năm không gặp đã quên mặt mất rồi!” Lam chuyển giọng trách móc An.
“Ôi em à! Cái thằng này trí óc lơ mơ, não cá vàng lắm, nói câu sau đã quên câu trước rồi! Em thông cảm!” Châu nhảy vào trêu chọc thêm.
“Mày im coi! Tại lâu quá thôi, mà bộ nhớ tao có hạn!” An giải thích liền nói thầm với Lam. “Chị Châu của mày ấy, lúc đầu gặp gỡ bao giờ cũng dễ thương dễ mến vậy thôi, chứ thân nhau là liền lộ bộ dạng thật liền..”
An chưa kịp nói hết câu đã bị Châu cho một cú đấm đau điếng vào lưng cậu bạn. An khẽ nhíu mày rồi hướng ánh mắt hình viên đạn về Châu, nhoẻn miệng cười.
“Sao? Tao nói đúng quá chứ gì?”
“Đúng cái đầu mày ấy! Lam, em đi đâu thì đi đi! Nếu em còn dây dưa ở đây không khéo lại bị cái thằng này hại não mất!” Châu vừa đáp trả An liền tươi cười quay sang Lam.
“Dạ! Vậy thôi em đi nhé!”
Lam gật đầu rồi đi về phía hàng ghế ở cuối. Đến khi con bé mất hút vào những con người chen chúc hàng ghế phía sau, An liền quay sang thắc mắc với Châu.
“Không biết con bé ở câu lạc bộ nào thế nhỉ?”
“Ơ.. Sao lúc vừa rồi không hỏi con bé!” Khiêm ngồi im lặng suốt buổi cuối cùng cũng chen vào một câu.
“Tại gặp phải cô gái ‘tốt bụng lại ít nói nhưng thích gây chuyện’ kia kìa!” An hướng mắt về cô bạn thân.
“Mày nói ai đấy thằng kia? Muốn tao băm mày ra nấu cháo không?” Châu liền xù lông đáp lời An.
“Thôi thôi, hai người ngưng cãi nhau một chút chết à! Tôi ngồi giữa cứ gọi là hứng chịu toàn bộ!” Thấy có dấu hiệu một trận đấu nảy lửa giữa hai người, Khiêm liền ngăn chặn ngay.
Hai ‘chiến sĩ’ cuối cùng cũng giấu đi những ‘vũ khí không có tính sát thương’ đã được chuẩn bị để sẵn sàng ‘lâm trận’. Dù gì cả hai cũng đã muốn khan hết cổ họng nên liền tạm ngưng chiến trong im lặng, chỉ sợ lại thấy tội cho Khiêm, tai cậu bạn như ù đi rồi.
“Nói gì thì nói, con bé giờ lớn nhanh đến tao không tin đấy Châu! Trưởng thành khiến con người ta thay đổi nhanh chóng!” An chống cằm nói
“Tao ngay ngày đầu gặp mặt đã có cảm tình rồi! Vừa xinh lại vừa ngoan hiền nữa..” Châu gật gù.
“Ơ kìa.. Đừng nói với tao là..” An ngạc nhiên ra mặt.
“Đừng có nghĩ lung tung.. Con gái với nhau nên tao quan tâm con bé thế thôi!” Châu lập tức gạt phăng cái ý nghĩ trong đầu An vì Châu biết ngay điều cậu đang định nói tiếp. “Chị đây vẫn còn đang chờ hoàng tử đời mình rước về dinh, nên em đừng có mà suy đoán lung tung, đoán già đoán non! Em nên lo thân mình đi là vừa..”
An chỉ biết cười trừ nhìn cô bạn. Thật ra ý An nửa phần trêu đùa, nửa phần nghi ngờ. Rồi cậu khẽ lắc đầu với điệu cười không chút duyên dáng của cô bạn thân giữa chốn đông người.
“Ê mà này.. Nhìn cái người phía trên mày hai dãy bàn kìa!”
An nhìn theo hướng mà Châu nói, nhận ra đó là Nguyên, đang nhìn chằm chằm vào nơi cậu đang ngồi. Mặt mày không một chút cảm xúc gì, thoáng thấy ánh mắt của An liền quay người lên trên tỏ vẻ không quan tâm.
“Có phải nó đang ghen hay không?”
“Bị hâm à con kia? Tao với nó có là gì của nhau mà ghen với tuông!”
“Thế sao? Thế thì nhanh chóng mà mau mau thổ lộ, không khéo ‘miếng mỡ’ đã dâng tới miệng mèo rồi mà còn đánh mất nữa là tức lắm đấy!”
Châu giở giọng cảnh báo cho An. Thật ra nếu nói ra những chuyện tỏ tình này mà đơn giản, thì An đâu phải khổ sở để cho cái tình cảm ấy dày vò mình nhiều năm đến thế. Cậu chưa bao giờ thôi nghĩ ngợi đến những cái kết, hoặc xấu hoặc tốt có thể xảy ra. An không nghĩ đây là một câu chuyện bình thường như hằng hà cơ số các câu chuyện tình khác trên đời. Không khéo khi cậu nói ra, Nguyên cứ tưởng là một trò đùa không vui lại ‘tặng’ cho cậu một trận đòn nữa thì lại khổ.
Buổi họp kết thúc. An đứng lên vươn vai, mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự tù túng bó buộc này. Mấy cái kế hoạch với thông báo khô khan cũng y như mấy bài học vừa được nghe ở trên lớp vậy.
Câu lạc bộ nhảy của An tiến hành luyện tập ở sân trường. Còn Nguyên và câu lạc bộ bóng rổ của cậu thì tập trung ở phòng đa năng đối diện.
Thi thoảng giữa những lúc nghỉ giải lao rảnh rỗi, An lại đứng nép phía sau cánh cửa ở lối sau nhìn Nguyên luyện tập cùng cả đội. Những lúc khi cậu ta ghi được điểm, mặt lại vui hớn hở như một đứa trẻ được thưởng kẹo khiến An thích thú. Đôi khi An sẽ để lại một chai nước mình vừa mua ở căn tin vào ba lô Nguyên trên băng ghế ngồi, không để một ai phát hiện. Có những sự quan tâm thầm lặng không được hồi đáp lại khiến bản thân có chút xót xa, nhưng An không hề cảm thấy như vậy. Cậu cảm thấy mình trở thành một người động viên tinh thần cậu ta từ phía sau như thế có khi lại khiến An vui lòng.
Chị Trà, quản lí đội bóng nhìn cả đội đang ngồi trên băng ghế, trước khi kết thúc buổi tập hôm nay. Nguyên ngồi uống hết chai nước lạnh trong ba lô, lúc nào cũng được đặt ngay ngắn trong ngăn kéo cuối cùng, mà Nguyên không hề tha thiết muốn biết là của ai vì đây không phải là lần đầu. Cả một mớ âm thanh ồn ào bỗng dưng im lặng cả đi khi chị dẫn theo con bé Lam.
“Hôm nay chị có một thông báo quan trọng đến với các bạn! Sáng nay chị đã làm thủ tục để chuyển trường. Và từ nay chị sẽ giao lại vị trí của mình cho Lam!” – Nói rồi chị Trà đặt tay lên vai của Lam.
Bên dưới xôn xao những tiếng bàn tán. Chị Trà vỗ tay, ra hiệu cho cả đội yên lặng.
“Chị biết là có thể nhiều bạn sẽ không chấp nhận, cho rằng con bé không đủ khả năng nhưng chính chị là người nhìn thấy rõ nhất niềm đam mê của con bé! Nếu sau này, có gì Lam không rõ thì các bạn hãy giúp đỡ cho!”
Chị Trà liền quay sang trấn an với Lam. Có lẽ đây là một quyết định rất đỗi ngỡ ngàng với Lam. Con bé dù gì chỉ mới gia nhập được hơn ba tháng.
“Chị tin ở em! Hy vọng em có thể dẫn dắt cả đội trường ta em nhé!”
Rồi như vứt bỏ đi được hết mọi lo lắng trong lòng, con bé liền lấy lại nụ cười của mình.
“Dạ.. Nếu vậy.. Em sẽ cố gắng hết sức mình ạ! Em mong được mọi người giúp đỡ!”
Nguyên ngồi im lặng suốt cả khoảng thời gian đó, mặc cho xung quanh mình đầy những lời bàn tán về cô bé quản lí mới.
Nguyên như thật sự bị thu hút bởi Lam. Nụ cười rất tươi luôn nở trên môi cũng với mái tóc chấm ngang vai ấy đã làm cậu ngẩn ngơ một lúc lâu. Rồi khi bất chợt ánh mắt cô bé giao với ánh nhìn của Nguyên, cậu bạn lại bối rối né tránh đi.
Châu thông báo tin tức với An, khi cậu bạn vẫn đang ngồi ung dung dưới gốc cây phượng trước sân. An khá rất bất ngờ vì không nghĩ con bé hàng xóm ngày xưa lúc nào cũng chỉ thích búp bê với nhảy dây mà nay lại tham gia câu lạc bộ bóng rổ của trường. Nhưng cả An và Châu đều tin cô bé sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
– —–
Buổi lễ chào mừng ngày Nhà Giáo đã diễn ra thành công tốt đẹp, và cả trận đấu của đội bóng rổ giữa các trường cũng đạt được kết quả rất tốt. Điều đó đã làm cả An và Châu rất an tâm về khả năng của Lam, rất có tài năng và đã chứng tỏ với mọi người rằng cô bé không hề làm cho mọi người thất vọng khi đã giúp đỡ các thành viên trong đội vượt qua những khó khăn và lên kế hoạch ‘tác chiến’ cho giải đấu. Vì thế mà có thể nói thành công lần này cũng một phần nhờ vào Lam.
Ngày diễn ra trận chung kết, trong không khí hân hoan niềm vui chiến thắng, An đã thấy ánh nhìn đầy chăm chú của cậu bạn Nguyên đội trưởng lúc nhận giải đã luôn dành cho Lam, không một chút e ngại. Cái nhìn đó, mang theo gì đó rất khó để diễn tả, tựa như dành cho một người mà mình đang thầm lặng để mắt đến. Con bé Lam không hề nhận ra, chỉ luôn tập trung ăn mừng chiến thắng với các thành viên khác. Con bé nhìn về phía An và Châu đang ngồi, vừa vẫy tay và cười thật tươi. Cả hai đứa đều đưa ngón tay cái lên, khen ngợi cô bé vì đã làm rất tốt.
Bất chợt lòng cậu dấy lên ngổn ngang những xúc cảm khó tả, và cả những mơ hồ đang dần được thành hình, rằng có phải chăng Nguyên đang thích con bé Lam. Bởi lẽ từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ nhìn một ai lâu đến thế. Trong khoảnh khắc đó An chỉ hi vọng rằng những suy đoán ngu ngốc của mình là sai.
Nhưng rồi..
Một tối cuối tuần mưa bất chợt rơi ngang đây. Không lớn ào ạt nhưng cũng không hẳn là sẽ mau tạnh đi. An ngồi bó gối trên giường và nhìn cơn mưa rơi xuống, đang va vào tấm kính trong suốt tạo thành những vệt dài nối đuôi nhau. An cắm tai nghe, bật những bản nhạc yêu thích của mình và đưa mắt ra khoảng không trước mắt. Nỗi lòng rối ren.
Bất chợt âm thanh vang lên thông báo có một cuộc gọi đến. Là Nguyên.
An ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu bạn chủ động gọi điện cho mình, trừ những khi cần nhờ vả hay đưa ra yêu cầu, còn lại thì tuyệt đối không.
“Này! Cậu có phải quen thân với bé Lam hay không?” Câu hỏi đầu tiên Nguyên nói ra làm An ngạc nhiên. Giọng Nguyên hỏi cứ nhè nhẹ tựa như mấy cơn gió.
“Ừm.. Lam quản lí đội bóng của cậu chứ gì? Mà có chuyện gì không vậy?” An đặt nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng cũng liền nhanh chóng trả lời lại rất nhanh chóng.
“Ừ! Bởi vì tôi thấy con bé ấy hồi trước trông rất thân thiết với cậu..”
“À! Con bé là hàng xóm trước đây của nhà tớ! Mà sao hôm nay cậu lạ vậy? Đã gọi điện cho tớ vào đêm khuya thế này, mà còn hỏi đủ thứ.”
An hỏi khá nhiều và có chút vội vàng. Nguyên mất một lúc mới thì thào.
“Tôi hỏi cậu này.. Ừm.. Cậu có tin vào mấy chuyện kiểu như ‘tình yêu sét đánh’ hay không An?”
Đến lúc này, An biết những dự đoán lâu nay trong đầu từ đầu đến giờ dường như được giải đáp. Nhưng cậu lại sợ nói ra. Cậu không trả lời câu hỏi ấy ngay, để một khoảng lặng hồi lâu trôi đi. Rồi Nguyên nói tiếp.
“Tôi nghĩ mình có chút gì đó thích Lam ấy! Mặc dù lúc đầu tôi thấy cô bé ấy rất đỗi bình thường nhưng mà càng về sau, tôi đã thấy mình đã xao xuyến trong lòng vì cô bé ấy!”
“Rồi thì sao?”
An đã rất cố gắng kiềm nén lòng mình không vụn vỡ. Giọng cậu run run. Nhưng An vẫn cố trả lời một cách rất thờ ơ.
“Tôi nhờ cậu, giúp tôi làm quen Lam nhé! Được không?”
Đến lúc này An nghe thấy có thứ gì đó vỡ tan. Chẳng rõ. Cậu mấp máy môi. Dự định nói gì đó, nhưng lại không đủ can đảm.
“Ừm.. Thì cũng được!”
“Thật không? Thế thì tôi cảm ơn cậu trước nhé Tiểu An!”
Như chỉ đợi có câu trả lời này, Nguyên tắt máy. Giọng cậu ta hào hứng lên hẳn. Tiếng tút tút kéo dài vang lên sao mà chua chát. An như kẻ mất hồn, ngồi ngẩn ngơ đấy mãi ra một lúc lâu, cho đến khi trời đã tạnh mưa lúc nào chẳng hay biết.
Những lời nói ấy, đã quanh đi quẩn lại trong lòng An mãi. Nhưng sự yếu đuối của bản thân đã ngăn cản nó phát ra.
Dù nói ra hay không, thì An biết mình đã muộn, đã chậm rồi.
Sóng mũi An cay cay, mắt nhòe hết đi. Nước mắt cứ rơi mà không cách nào ngăn đi được. Giữa đêm, cậu cứ ngồi đó và nhấn chìm chính mình trong nỗi buồn không tên mà chẳng ai có thể thấu được.
Liệu An làm như vậy là ngu ngốc hay đang tỏ ra mình là một kẻ tốt bụng nhất trần đời, khi đem cơ hội mình trao đi cho người khác, lặng nhìn người mình thương sẽ hạnh phúc bên một người khác. Mà người đó mãi mãi không thể nào là bản thân mình..