Chương 19
“Sao giờ còn chưa ngủ? Một giờ hơn rồi đấy!” Khiêm thầm thì.
“Bận ngắm người yêu! Không ngủ được!” Hoàng mỉm cười đáp lại.
“Mọi hôm không ngắm đủ hay sao, giờ khuya rồi còn phải ngắm sao..”
“Tại vì hiếm khi nào mới được ngắm cậu khi ngủ ấy mà!”
Khiêm nghe thế liền vùi đầu vào lòng Hoàng, như để tìm kiếm thêm một chút ít hơi ấm từ người nằm bên cạnh mình. Dù Khiêm không thích nghe mấy lời đường mật như thế, nhưng trong lòng lại thấy thật hạnh phúc!
“Ngủ đi! Ngày mai còn phải đưa tớ đi khu vui chơi, mua gấu bông cho tớ!”
“Biết rồi! Cậu ngủ trước đi!”
Hoàng thầm mỉm cười trong lòng. Cậu bạn trước mặt dù đã hơn mười bảy rồi, ấy thế mà cứ như một đứa trẻ con. Thích xem phim hoạt hình lúc ăn, giờ lại ham thích đi chơi và cả muốn mua gấu bông. Thật không còn gì để nói mà! Nhưng như thế mới càng khiến cho Hoàng thêm trân trọng cậu và cả mối tình này như một món bảo bối vậy!
Trong khi đó, nơi căn phòng còn chưa tắt đèn của Lam và Châu, hai cô bạn vẫn còn đang say mê cày vài bộ phim trên điện thoại. Hai người chụm đầu vào nhau, chia cho nhau mỗi người một bên của chiếc tai nghe. Châu cứ thỉnh thoảng lại phải quay sang đùa nghịch với mái tóc cụt ngủn của Lam.
“Bây giờ chỉ mong sao cho nó dài ra nhanh thật nhanh mà thôi! Phải dài được như tóc của chị cơ!”
“Tóc em cũng vẫn đẹp mà!”
“Dù thế nào thì cũng phải dài như tóc chị! Hồi xưa mà em chịu nói ra sớm, có được chị sớm hơn thì giờ hai chị em mình được làm tóc đôi rồi!”
“Em suy nghĩ cũng lạ lùng thật!”
“Chúng ta đã là một cặp, thì tóc cũng vậy thôi! Có gì đâu mà lạ chị?” Lam tròn xoe mắt nhìn.
“Đã vậy lại còn hài hước nữa.. Nhóc con của chị thật đáng yêu đấy!” Châu xoa xoa mái đầu của Lam.
Lam đỏ mặt. Đã lâu rồi chẳng ai khen ngợi Lam lấy một câu. Bộ phim họ đang coi là một bộ phim kinh dị rất hot gần đây. Mà ngay đúng lúc đó, đang có một cảnh kinh dị, con ma từ đâu phóng ra chắn hết cả màn hình diện thoại. Lam la toáng lên, rồi quay đầu vào vai Châu.
“Không sao, không sao! Chỉ là phim thôi mà!”
“Em sợ..” Lam ôm lấy tay Châu chặt cứng không chịu buông.
“Đã sợ ma rồi mà còn xem mấy bộ phim thể loại này nữa chứ.. Chị hết cách với em rồi!”
“Nhưng mà em lại thích.. Cũng giống như thích chị vậy đó, biết là sẽ có khó khăn phía trước vậy nhưng vẫn yêu đấy thôi!” Lam lém lỉnh chen vào câu chuyện những câu nói không hề liên quan tí nào. Châu cốc đầu cô bạn nhỏ.
“So sánh có hơi kì lạ nhưng ngọt ngào phết đấy!”
“Thế mới có người thích em!”
“Ủa? Là ai vậy?”
“Chị còn chối, chính là chị Châu chứ còn ai nữa!”
“Nói điêu quá đi!”
Hai người cười đùa khúc khích. Quên đi mất luôn cả bộ phim đang chiếu. Hai người dừng lại, nhìn nhau một thoáng thật lâu, thấy môi mình như ngọt đi hẳn..
– —–
Cả lớp như nháo nhào lên khi nghe tin có đoàn giáo viên thực tập đến dự tiết học môn Toán buổi sáng hôm nay. An nằm dài trên bàn, vừa nghe thấy tiếng Khiêm hô vang thì đã nhanh nhảu đứng lên chào đầy mệt mỏi. Nguyên đã ra ngoài để trực nhật giúp cho An vẫn còn chưa vào, mục đích là để cậu bạn được nằm đây ngủ bù thêm một chút. Cả đêm qua cậu cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Đoàn giáo viên thực tập khoảng chừng sáu bảy người gì đấy. Đương nhiên là có mặt anh Minh, người hôm trước mà An đã gặp. Đến tận bây giờ cậu vẫn còn thấy có chút ngại ngùng. Anh Minh tiến xuống bộ bàn ghế ở cuối dãy của An. Ngang qua chỗ của An, anh khẽ xoa đầu An thật nhẹ.
“Tối qua không ngủ đủ giấc hay sao vậy cậu bé?”
“Ơ.. Dạ..” An ngẩn ngơ trả lời. Rồi anh đi xuống phía ghế cuối cùng. Thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt An nhìn xuống, anh lại mỉm cười.
“Biết chuyện này là gì không?” Châu đẩy vai Khiêm.
“Chuyện gì là chuyện gì?” Cậu bạn xoay xoay cây viết trong tay.
“Thì đó.. Thằng An với ông thầy thực tập hôm trước..”
“Họ làm sao? Họ là hàng xóm cũ..”
“Nhưng hình như có mùi nguy hiểm gì đó..”
“Là sao? Nói gì không hiểu!” Khiêm thực sự bối rối.
“Nghĩa là thằng Nguyên sắp có tình địch rồi chứ gì nữa!” Châu quả quyết.
“Thôi đi! Hai cái đứa này.. Đoán bừa đoán bãi gì thế? Có tin tao cho hai đứa mày ăn đấm hay không?” An nhướng người lên.
“Tao không đoán bừa.. Mà chuyện này nó rõ ràng như ban ngày luôn ấy.. Từ bữa hội xuân là tao nghi rồi! Tao nói vậy để cho mày đề phòng đấy!”
“Nhảm nhí!”
An kết luận, ngồi xuống lôi tập sách ra khỏi ba lô. Cùng lúc đó thì Nguyên cũng từ bên ngoài đi vào. Mặt cậu bạn dường như có chút khó chịu.
“Có chuyện gì mà mặt nhăn nhó thế?”
“Lúc nãy.. Tớ thấy..” Nguyên khẽ nhìn về phía sau lưng. “Cái ông thầy thực tập ấy xoa đầu lại còn nói chuyện gì đó với cậu, trông khá thân thiết đấy!”
“À.. Thầy ấy từng là hàng xóm của tớ, hồi trước cũng hay giúp tớ làm bài tập mà thôi!”
“Thật không?” Nguyên nhìn dò xét.
“Thật! Tớ không có nói dối! Chỉ là thầy ấy quan tâm chuyện tớ thiếu ngủ mà thôi!” An mỉm cười. “Cậu đang ghen đấy à?”
“Đương nhiên là vậy rồi! Ai có người yêu rồi thì đều như thế mà!” Nguyên nhún vai nhìn An.
Thầy phía trên bục giảng ngừng lại, nhắc nhở cả lớp trật tự để tiếp tục bài giảng. Thế mà bên dưới vẫn cứ xì xầm. An và Nguyên thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, siết chặt tay nhau một cách đầy bí mật bên dưới hộc bàn và chăm chú nghe giảng. Nhưng việc này dường như đang nhen nhóm trong lòng Nguyên một cảm giác chẳng tốt lành gì.
– —–
“A! Thì ra là thầy Minh! Có chuyện gì không ạ?”
“Không có gì! Chỉ là thầy muốn được giao lưu với câu lạc bộ của mấy em thôi!”
“Giao lưu ạ?”
“Ừm.. Thầy rất muốn được so tài với đội trưởng đội của các em..”
Nguyên vừa nghe đến đấy đã quay mặt sang. Tên nhóc lớp dưới quay đầu lại nhìn về phía Nguyên đầy ái ngại. Nguyên liền tiến lại gần và đứng trước mặt thầy Minh. Ngay từ lúc sáng gặp mặt thầy giáo thực tập này thì cậu đã không có chút nào cảm tình, không chỉ vì mỗi cái xoa đầu với An.
“Em chào thầy.. Em là Nguyên, là đội trưởng của câu lạc bộ ạ!”
“Thầy nghe danh của em cũng lâu rồi! Nên hôm nay thầy muốn thử sức, vì dù sao thì thầy cũng từng chơi hồi cấp ba giống như em..”
“Dạ vâng! Nhưng hình như thầy còn có mục đích khác chứ không riêng gì là đến đây để thử sức phải không?”
Nguyên ném cái nhìn đầy nhiệt huyết và đầy khó chịu về phía thầy Minh. Thế rồi cậu bạn nhận lại một cái mỉm cười thật tươi, nhưng dường như lại đang ẩn ý điều gì đó. Thầy Minh liền kề gần, thì thầm vào tai Minh.
“Hình như em với An thân thiết hơn bạn bè bình thường nhỉ?”
Nguyên nghe được như càng muốn phát điên. Thầy ấy đang muốn chọc tức mình đây mà! Cậu bạn liền chấp nhận lời thách đầu, kèm theo một cái nhìn sắc lạnh.
“Cậu ấy là của em! Thầy không thể nào giành lấy được đâu!”
“Em đợi xem! Thầy sẽ dùng mọi cách để khiến em phải khâm phục!”
Cả hai người bắt đầu vào trận đấu ngay lập tức, trong sự hò hét cổ vũ của mấy đứa đang ở trong nhà thi đấu. Không khí xung quanh như đang nóng hết cả lên. An đến ngay sau đó, khi có vài thành viên trong câu lạc bộ đến thông báo cho cậu bạn. An chưa bao giờ thấy ánh mắt của Nguyên chứa đầy quyết liệt và giận dữ như thế đã rất lâu rồi.
Sau một hồi căng thẳng, trái bóng cuối cùng cũng rơi vào rổ. Nguyên đã thua, cậu ngồi bệt xuống sàn. Thầy Minh đi đến rồi đưa tay ra với ý muốn giúp Nguyên đứng dậy.
“Vậy là thầy thắng rồi nhé!”
“Chỉ là ăn may mà thôi! Dù thế nào thì điều thầy muốn cũng không bao giờ thành hiện thực được đâu!” Nguyên nhếch mép cười đầy khinh bỉ, gạt tay thầy ra. Rồi cậu đi về phía An, hùng hổ nắm tay An rồi rời khỏi.
“Cậu làm sao vậy? Cậu nắm tay tớ đau quá! Cậu với thầy Minh có chuyện gì thế hả?” An khó hiểu.
“Thầy ấy, đang muốn chọc tức tớ mà!” Nguyên quay lại, nhìn sâu vào mắt An. “Tớ không có ý gì, nhưng mà cậu nên đề phòng với thầy ấy.. Thầy ấy không tốt như cậu nghĩ đâu!”
“Là sao? Tớ không hiểu gì cả?”
“Cậu chỉ cần nghe theo lời của tớ thôi được chứ!”
“Ừm.. Được..” An lắp bắp.
“Tốt! Vậy tớ yên tâm rồi!” Nguyên khẽ ôm cậu vào lòng. An khẽ xoa xoa bờ vai của Nguyên cho cậu bạn bình tĩnh đi một chút.
Trong hội trường, thầy Minh đã rời đi. Chỉ còn Châu, Khiêm và Hoàng ngồi trên hàng ghế khán giả bàn tán.
“Rõ ràng là thầy ấy có âm mưu! Chẳng lẽ là đang nhắm vào An, muốn ‘đập chậu cướp hoa’ hay sao?” Châu nói với vẻ quả quyết.
“Tao thấy hình như chuyện thật sự là vậy đấy!” Khiêm gật gù.
“Không chừng là sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra mất.. Rõ ràng là biết hai đứa nó yêu nhau thế mà còn mặt dày chen vào.. Thật là.. Dù gì thì nhìn ông thầy đó tao chẳng ưa được, đừng nói là Nguyên!” Hoàng chen vào. Cả ba người liền gật gù đồng ý với nhau.
An về đến nhà thì phát hiện chiếc điện thoại trong ba lô của mình từ chiều đến giờ đã đầy ắp tin nhắn từ số máy lạ. Bất giác số điện thoại ấy gọi đến máy của An. Tuy có chút sợ hãi nhưng An vẫn bắt máy.
“Chào em!”
“Xin chào! Ai vậy ạ?”
“Anh đây! Anh Minh nè!”
“Dạ! Có chuyện gì không vậy anh?”
“À.. Không có gì quan trọng đâu! Chỉ là lâu rồi không có thời gian tâm sự với em nên là..”
“Em thật sự xin lỗi! Hôm nay em khá mệt, cũng vừa làm xong bài tập.. Nếu anh muốn tâm sự thì sao không nhắn tin đi, tiện lợi nữa.. Em lúc nào cũng luôn sẵn sàng lắng nghe cả!”
“Ừm.. Chỉ là hãy để anh hỏi em một câu có được hay không mà thôi?”
“Dạ! Anh cứ hỏi đi!”
“Cái cậu bạn tên Nguyên lúc chiều ấy.. Có phải là người yêu của em hay không?”
“Dạ đúng rồi! Mà anh hỏi như thế có chuyện gì không?”
“Chỉ là anh hơi tò mò mà thôi! Cậu nhóc gần nhà anh ngày nào cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!” – Anh Minh dường như đang chần chừ điều gì đó. – “Em cuối cùng cũng đã có thể chấp nhận một lời tỏ tình rồi sao?”
An lặng người đi. Đột nhiên có chút kí ức mờ nhạt nào đó chợt ùa về trong tâm trí của cậu bạn.
•••
Phải! Anh Minh đã từng ngỏ lời với An. Cậu vẫn còn nhớ đó là một đêm mùa hạ, đó là một ngày cậu bạn bị Nguyên đánh cho một trận rất đau, cậu không nhớ rõ rằng mình đã khóc bao nhiêu lâu. Chỉ nhớ là cậu đã khóc rất, rất nhiều. Anh Minh khi ấy vẫn còn chưa biết chuyện. Khi vô tình nhìn thấy những vết bầm trên người cậu, anh đã tỏ ra rất ngạc nhiên. An năn nỉ anh hãy giữ bí mật với gia đình An giúp cho mình. Anh ngồi trên bàn, mắt đăm chiêu nhìn quyển vở bài tập đã làm được một nữa. Rồi nhìn về phía An đang ngồi nhìn vào khoảng không vô định nào đó trong không trung. Rồi anh tiến đến, ôm chặt lấy vai cậu bạn. Bóng cả hai người phảng phất lên mảng tường trước mặt, trong cái ánh đèn chói lóa. An khẽ giật mình.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Anh chỉ là muốn an ủi em thôi!”
“Em xin lỗi.. Em hơi nóng nảy quá! Xin lỗi anh, nhưng hôm nay em không muốn học chút nào!”
“Anh hiểu mà! Nhưng anh vẫn thắc mắc, tại sao em lại thành ra nông nổi này? Ai đã làm cơ chứ?”
“Chỉ là em làm cho người kia khó chịu mà thôi!” An đáp lời đầy hờ hững.
“Vì thế mà em chịu đòn nhiều đến thế à? Rốt cuộc đó là ai mà em lại đành lòng chấp nhận giấu kín và không nói cho ai biết thế? Nếu em cần anh có thể giúp..”
“Không cần đâu anh! Em không sao đâu! Em cũng quen rồi.. Với lại, người đó là một người rất quan trọng đối với em..”
“Nhưng không lẽ vì thế em lại có thể chịu đựng thế hay sao?” Giọng anh khàn đi. Rồi bỗng chốc anh dịu giọng lại. “Sao em không từ bỏ đi! Vẫn còn một người thương yêu em đang kề bên đây!”
“Em xin lỗi.. Nhưng thật sự.. Em không muốn làm anh buồn!” An cười một cách nặng nhọc. “Em nghĩ anh rồi sẽ gặp một người tốt hơn và tuyệt vời hơn em!”
Đêm ấy trở thành một đêm đầy những sự im lặng nhất của An. Không còn những tiếng giảng bài hay cười đùa của cả hai người. Giờ cả hai đều đang gặm nhấm trong lòng một suy nghĩ của riêng mình. An không biết phải đối diện với anh thế nào, còn anh thì cứ im lặng mãi và cũng chẳng buồn nói thêm câu nào. An biết điều mình vừa làm thật sự chẳng tốt đẹp chút nào, khi lại từ chối đi tình cảm của một người như thế! Nhưng thật sự, trái tim An chỉ luôn hướng về một người. Cậu biết rằng tình yêu của bản thân sẽ gặp khó khăn trắc trở, nhưng sao cậu không buông đi được.
Kể từ sau đêm đó, anh không sang nhà dạy cho An nữa. Gặp nhau vẫn cười nói bình thường, nhưng dường như ở anh đã có chút ngượng nghịu và đầy khó khăn. Rồi hai tháng sau, gia đình anh chuyển đi vì công việc. Anh rời đi, trong buổi sáng An đến trường. Anh không kịp nhắn lại gì, chỉ lặng lặng rời đi khỏi cuộc sống của An.
•••
An biết mọi thứ đã dần trở thành kỉ niệm rất cũ rồi! Nhưng sao ngày hôm nay lục lọi tìm lại thì thấy tim mình có chút chạnh lòng và ngại ngùng.
“Em biết lúc trước anh từng rất đau lòng, nhưng em chỉ luôn hi vọng anh sẽ gặp người khác tốt hơn em!”
“Thật ra nỗi đau ấy, anh đã quên mất rồi! Thế nên anh mới có thể đối diện với em tốt như thế này đây!”
“Vậy thì tốt quá!”
“Thôi chắc em cũng mệt lắm rồi! Đi ngủ sớm đi!”
“Dạ! Chào anh! Anh ngủ ngon!”
“Ừm!”
An cúp máy. Minh lặng người trong bóng tối tĩnh lặng như tờ. Cái tình cảm đó, dù xé tan tành hay hóa thành cát bụi thì Minh vẫn không thể nào quên đi được. Anh muốn có được An, dù điều đó là sai trái, là điều không đúng đi chăng nữa! Anh đã luôn chờ đợi, rằng An sẽ thay đổi quyết định của cậu nhóc. Nhưng giờ mọi thứ lại càng làm cho nỗi thất vọng của Minh như tăng lên gấp trăm ngàn lần. Trong ánh mắt ấy hằn học lên những sự khó chịu, cùng với đó là một nhếch mép cười. Rằng dường như, anh sẽ làm mọi thứ để giành lại được An về tay mình, dù cho đó có là cách tồi tệ và xấu xa nhất.
– —–
“Sao hôm nay anh còn ở ngoài đây vậy? Muộn rồi sao anh không về nhà?”
Bảo lo lắng hỏi. Cậu vừa từ chỗ làm thêm về. Dương ngồi trên băng ghế quen thuộc, lắc lắc đầu và chỉ vào chiếc ba lô kế bên. Bảo như hiểu ra chút chuyện nhỏ nhặt.
“Anh.. Chẳng lẽ anh đã có chuyện gì với gia đình hay sao?”
“Anh đã giải quyết, tất cả mọi chuyện! Về những suy nghĩ và tình cảm của anh.. Mọi thứ được nói ra khiến anh nhẹ nhõm kinh khủng!”
Bảo như hiểu ra hết mọi cớ sự rồi lại đưa mắt nhìn con người trước mặt. Gương mặt bình thản và an nhiên ấy khiến cậu bất ngờ. Dường như Dương rất hài lòng với điều đó, cậu bạn có vẻ đang rất hạnh phúc.
“Thế thì.. Tối nay.. Đến phòng em nhé!”
“Sao lại thế được! Làm phiền đến em rồi sao?”
“Không sao đâu! Em ở một mình lâu rồi cũng buồn, với cả em nghĩ chắc cũng đủ chỗ cho cả hai chúng ta!” Bảo mỉm cười vui vẻ nói. “Làm sao em có thể bỏ mặc anh như thế?”
“Anh cảm ơn em, nhiều lắm!” Dương ngước nhìn nụ cười ấy, đôi mắt như rưng rưng nước mắt.
“Ơn nghĩa gì chứ! Thôi mình đi về đi anh..” Bảo đi bên cạnh Dương, trên con đường vắng lặng quen thuộc, gió thổi mạnh từng cơn. “Tại sao anh lại làm thế chứ?”
“Vì anh ghét sự giả dối.. Anh không thể che giấu điều gì thêm nữa..” Dương nhìn xa xăm. “Anh không hề thích căn nhà ấy, dù nó tiện nghi và đầy xa hoa nhưng lại thiếu hơi ấm gia đình. Còn ba mẹ, anh có nhưng lại như không có, khi họ chỉ biết đến tiền và tiền. Và cả em, tình cảm này của anh dành cho em, anh muốn cho mọi người biết. Dù anh biết là sẽ chịu nhiều phản đối, nhưng anh không muốn yêu thương chúng ta mãi là bí mật như thế nữa..”
“Anh thật liều đó.. Anh quyết định đánh đổi hết mọi thứ mình đang có như thế hay sao?”
“Đúng! Trước giờ anh luôn hèn nhát, nhưng nhờ có em, anh biết mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa, phấn đấu cho ước mơ và tình yêu của riêng anh..”
Bảo không biết nói gì thêm. Thì ra bên trong con người đầy kiêu ngạo và khó gần mà cậu từng biết, là một trái tim đầy những khao khát chưa được bùng lên và những yêu thương không thể nói thành lời. Mọi thứ như đang chờ đợi một cơ hội nào đó thích hợp sẽ cháy bừng mạnh mẽ.
Kết quả cuối cùng, ba mẹ cũng từ mặt Dương. Thế mà cậu chẳng mảy may than trách, khó chịu hay tỏ ra yếu đuối mà cậu lúc nào cũng nở nụ cười. Điều đó như thể là một minh chứng cho họ biết, cậu cũng có thể sống tốt nếu không có họ, và để cho họ biết những quyết định có vẻ nóng nảy này của cậu là đúng đắn. Bảo giờ đã nhìn cậu bằng một ánh nhìn khác. Đầy ngưỡng mộ và cả sự trân trọng dành cho cậu.
“Anh ngồi đây đi!”
Dương nhìn quanh. Căn phòng trọ tuy không quá lớn nhưng lại được dọn dẹp rất chi là sạch sẽ. Còn Bảo đang treo chiếc áo khoác lên giá.
“Giờ em đi nấu mì nhá! Lúc nãy về em quên mua đồ ăn mất rồi! Cũng may vừa đủ cho cả phần anh!”
“Anh thấy ngại quá! Đã làm phiền em quá nhiều rồi..”
“Có gì đâu chứ! Anh từng giúp em, thì giờ em giúp lại anh thôi!”
“Nhưng em đã giúp cho anh rất nhiều rồi mà..”
“Chuyện gì cơ chứ?”
“Em đã chấp nhận tình cảm của anh!” Dương mỉm cười như một đứa trẻ trong Bảo đang lắc đầu cười trừ.
Dương thấy mình có chút lạ lẫm. Nếu trước kia, cậu lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi đi học, rồi lại trở về nhà. Nhưng giờ thì mọi thứ đã khác, cậu sẽ phải tự bươn chải cuộc sống một mình. Lại còn gây phiền phức cho người mà cậu thương. Đúng thật là không phải mà! Bảo thì vẫn đang loay hoay trong bếp.
“Phòng này tuy hơi nhỏ, nhưng em nghĩ đủ cho hai đứa mình.. Với cả, em ở một mình nên nhiều lúc cũng thấy sợ thật đấy anh ạ!” Bảo nói đùa.
“Em sống như thế có bao giờ thấy mệt mỏi hay không?” Dương nhìn về phía cậu nhóc.
“Đương nhiên là có chứ ạ! Nhưng mà dần dà thì cũng quen thôi.. Nếu em không tự mình nuôi mình, thì có ai sẽ giúp em chứ!”
“Anh xin lỗi.. Anh thấy mình vô dụng quá! Đã khiến em có thêm nhiều phiền phức rồi!”
“Hình như hôm nay anh nói xin lỗi nhiều lắm rồi đấy!” Bảo bật cười. “Thôi mình ăn đi kẻo nguội!”
Bảo gắp mì vào một cái chén nhỏ và đưa về phía Dương, rồi Dương nhận lấy từ tay Bảo. Chén mì vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đó dường như là bữa mì gói ngon nhất cuộc đời này mà Dương từng được ăn. Bảo đôi khi lại ngồi nhìn người trước mặt đang ăn rất ngon lành món mì hãy còn đang nóng.
Tối đó, hai người chia nhau chỗ nằm trên chiếc giường bé tí xíu. Vừa đủ cho cả hai người. Không động đậy được. Trời lạnh hẳn đi. Thấy Bảo có chút run run người, trên người chẳng có lấy gì gọi là một chút ấm áp. Dương dang rộng tay, ôm lấy cậu bạn nhỏ bé của mình vào lòng.
“Ấm áp quá!” Bảo nói khẽ.
“Từ giờ hãy để cho anh sưởi ấm cuộc đời này của em, vì em đã một mình đủ lâu rồi mà..”
“Em cảm ơn anh!” Bảo liền ngước mắt nhìn Dương. Vuốt ve mái tóc có chút rối bời kia.
“Mà này.. Em không biết ước mơ của anh là gì đấy?”
“Anh à? Anh rất muốn được trở thành một nhà văn.. Anh muốn viết ra hết những gì trong trí tưởng tượng của anh ra thành sách..”
“Nghe lãng mạn hơn bề ngoài có chút lạnh lùng của anh đấy!”
“Anh cũng chẳng biết nữa..” Dương đưa mắt nhìn lên khung cửa sổ lấp lánh sao trời ngoài kia.
“Vậy còn kế hoạch sắp tới của anh?”
“Anh nghĩ mình sẽ đi tìm công việc làm thêm phụ với em.. Tối đến lại viết truyện gửi các tòa soạn hay các nhà xuất bản..”
“Vậy sao?”
“Rồi khi có nhiều tiền hơn, hai đứa mình sẽ có thể đi tìm một nơi ở tốt hơn, chi trả những khoản tiền và có được một cuộc sống tốt hơn!”
“Em cũng mong đợi lắm đó!”
“Làm như thế, trông cứ như chúng ta như mấy cặp đôi mới cưới từ dưới quê lên thành phố lập nghiệp vậy!”
“Anh tưởng tượng buồn cười nhỉ?”
“Thì cũng giống vậy mà cậu nhóc đáng yêu của tôi!”
“Thôi! Không tám chuyện với anh nữa, em ngủ đây!”
Bảo giả vờ lảng đi. Chui rúc mình vào chăn, ôm chặt lấy người Dương. Nhắm chặt mắt đầy hạnh phúc. Dường như cậu đã tìm thấy một người có thể tựa vào và tin tưởng ở nơi đất khách quê người này. Người mà cậu muốn dành trọn cả trái tim này để trao đi.
Dương hôn thật lâu lên mái đầu dưới lớp chăn ấy. Không gian rơi vào tĩnh mịch, đến nỗi dường như Dương có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Bảo và tiếng tim mình đập trong lồng ngực. Cậu thấy như trên vai mình như đang mang nặng một trọng trách rất quan trọng. Phải lo lắng cho tương lai của mình, chăm sóc và yêu thương cậu nhóc nhỏ này của Dương, quan trọng nhất vẫn là khiến cho cậu nhóc này sống thật hạnh phúc. Rồi Dương cũng nhắm nghiền mắt, xua tan đi nỗi mệt nhọc trong người.
Và rồi sớm mai cũng sẽ nhanh đến thôi. Dương vẫn luôn mong chờ vào một tương lai tươi sáng ở phía trước, đang chờ đợi cả hai tiến đến. Ở đó, sẽ không còn những khổ đau mà cả hai từng phải chịu, chỉ còn lại những nỗi niềm hạnh phúc cùng với nhau mà thôi!