Chương 49
Lúc thức dậy hai mắt mỏi nhừ, cô rời giường sau đó đi đến nhà tắm rửa mặt qua loa rồi bước xuống lầu
Trong nhà bếp Dương Thừa Quân vẫn còn đang loạy hoay với mớ rau củ chưa biết phải cắt tỉa làm sao
Anh thấy trong sách có chỉ cách tỉa hoa hồng bằng cà chua nhưng mà nảy giờ anh đã vứt rất nhiều vào sọt rác rồi mà vẫn chưa tỉa được quả nhà
Nhìn dáng vẻ Dương Thừa Quân trước mặt trong lòng cô nhói lên một cảm giác khó tả
– Anh.. đang làm gì trong bếp vậy
Nghe tiếng cô gọi anh mới giật mình quay lại
– Em dậy rồi hả?
– Um em mới dậy, anh đang làm gì trong đó vậy?
– Anh đang nấu cơm cho em nè
Dương Thừa Quân múc một muỗng canh nóng thổi thổi vài cái rồi đưa về phía cô
– Em nếm thử xem có hợp khẩu vị không
Nhìn dáng vẻ mong chờ của anh khiến cô không thể từ chối được
– Um ngon lắm
– Thật hả?
Nghe cô khen hai mắt Dương Thừa Quân sáng rỡ
– Thật
Cô khẻ gật đầu một cái
Dương Thừa Quân vui mừng ra mặt, trước giờ anh chưa từng nấu ăn cho ai, cô là người đầu tiên mà anh nấu và chắc chắn sẽ là người cuối cùng
– Em ra bàn ngồi đi anh nấu sắp xong rồi
Anh chỉ tay ra chiếc bàn tròn ở trước mặt. truyện kiếm hiệp hay
Cô không nói gì mà tiến đến tủ mở ra lấy bát đũa đặt lên bàn
Một lúc sau đồ ăn đã được dọn lên, mùi đồ ăn thơm phúc khiến cô không kìm chế được liền nuốt nước bọt một cái
Rõ ràng đang rất giận anh nhưng mà nếu không ăn thì em bé trong bụng chắc chắn sẽ không lớn được
Thôi thì tạm tha thứ lần này vậy
Châu Tiểu Như cầm đũa gấp một miếng gà đưa lên miệng
Hai mắt anh chăm chú quan sát mọi cử chỉ hành động của cô
– Em thấy thế nào, có ngon không?
– Rất ngon
– Vậy thì ăn nhiều một chút
Anh nhanh tay gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô, nhiều đến nổi cô không thể nhìn thấy được cơm ở dưới
– Anh để em tự gắp là được rồi, nhiều như vậy em không ăn hết được
– Nhưng mà em đang mang thai, nên ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn
Cô nhìn anh do dự một hồi lâu, suy nghĩ xem có nên cho anh cơ hội nói thật với mình không thì anh lên tiếng trước
– Buổi trưa Giản Nghiên tới công ty tìm anh
Anh nhìn cô chờ đợi, anh không muốn giấu cô bất kì điều gì cả
– Em biết
Cô chỉ đáp lại hai từ
– Em biết? Em biết tại sao không hỏi anh xem cô ta đến công ty làm gì? Em biết nhưng lại tỏ ra là không biết, em muốn thử anh có phải vậy không
Dương Thừa Quân khá bất ngờ với câu trả lời của cô nhưng anh cũng ngầm đoán được chắc chắn là Giai Giai đã nói với cô
– Tại sao em phải hỏi anh những vấn đề đó?
Cô hỏi ngược lại anh
– Vậy hoá ra thái độ lúc chiều của em là vì chuyện này à? Như Như… em là… đang ghen sao?
Hỏi vậy thôi nhưng trong lòng anh đã có đáp án cả rồi, chủ yếu là anh muốn được nghe chính miệng cô nói ra
– Tại sao em phải ghen?
Cô có phải là đang chọc điên anh rồi không
– Như Như em là đang muốn chọc cho anh tức chết mới được có đúng không?
Thật không ngờ người phụ nữ của anh lại cứng đầu như vậy không chịu thừa nhận, nếu biết trước có kết quả như vậy anh chắc chắn sẽ giả vờ im lặng để cho cô ghen đến nói ra mới thôi
– Vậy anh nói xem cô ta đến công ty tìm anh làm gì? Rồi cả hai người cùng nhau đi ra ngoài để làm gì? Ai cũng bảo anh với cô ta là trời sinh một cặp chim sẻ
Cô nhìn anh nở một nụ cười không thể nào thân thiện hơn
– Đến cả chuyện này mà em cũng biết còn dám nói không ghen
Anh nhìn biểu hiện của cô mà bậc cười thành tiếng
– Anh không nói thì tối nay xuống phòng khách mà ngủ
Nói rồi cô xoay người đi ra nhưng anh đã kịp chạy đến bế cô lên
– Dương Thừa Quân anh làm cái gì vậy, thả em xuống mau
Cô muốn vùng vẫy nhưng tay chân đều bị anh ghì chặt không thể cử động
– Chẳng phải em muốn nghe sao, bây giờ anh sẽ nói cho em nghe
Nói rồi anh một mạch bế cô đi lên lầu, một tay mở cửa phòng bước vào sau đó chốt lại
– Mau thả em ra
Cô ở trong lòng anh vẫn không ngừng la hét
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó cuối đầu hôn lên chiếc môi nhỏ nhắn của cô
Tay anh nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực, tay còn lại vuốt ve chiếc eo thon của cô
– Thừa Quân em đang mang thai, mau buông em ra
Cô dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng bộ ngực của anh quá rắn chắc khiến cô không tự chủ được mà bóp một cái
– Như Như em….
Cảm thấy được hành động vừa rồi của mình có chút liêm sỉ nào cô liền rụt tay lại
– Tôi… nhầm
Nhầm, trời ơi mình trả lời cái gì vậy nè
Châu Tiểu Như hai má đỏ bừng vội quay mặt đi
Anh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu này của cô thì không kìm lòng được liên tục hôn lên môi cô
Châu Tiểu Như nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn anh
Nhưng rồi, anh buông cô ra
Lúc cô mở mắt ra đã thấy anh nằm bên cạnh
???
Chuyện gì đang xảy ra? Cô kinh ngạc nhìn anh
– Em không cần ngạc nhiên vậy đâu, anh chỉ là đang lo lắng cho em bé trong bụng thôi
Nhìn biểu hiện vừa rồi của cô bị anh doạ cho tái mặt thật sự rất buồn cười
– Bác sĩ bảo em bé vẫn còn nhỏ vẫn có thể làm được
Cô nhìn anh có chút tội nghiệp không cầm lòng được
– Em nói như vậy là đang mời gọi anh sao Như Như?
Anh nhìn cô, không nghĩ cô lại sẽ trả lời như vậy khiến cả người anh nóng
– Em không có
Anh không nhịn được liền xoay người nằm đè lên người cô, hai tay cứ thế không ngoan ngoãn mà di chuyển xuống dưới giúp cô cởi bỏ những gì vướn víu trên cơ thể
– Thừa Quân nhẹ một chút
Cô sợ anh làm mạnh sẽ ảnh hưởng đến em bé liền lên tiếng nhắc nhở
– Được rồi anh sẽ nhẹ nhàng
Nói rồi hai người cứ như vậy quấn lấy nhau
Sau khi xong việc anh nằm xuống kéo cô về phía mình rồi thủ thỉ vào tay cô
– Em có mệt không
Cô chỉ lắc đầu không đáp
– Lúc sáng Giản Nghiên đến công ty tìm anh nói có việc quan trọng cần bàn, anh và cô ta rời công ty là vì muốn tìm chỗ để nói chuyện nhưng mà không ngờ đến nơi cô ta lại nói không có chuyện gì. Lúc đó anh tức giận liền mắng cho cô ta một trận, sau đó liền tuyên bố đã có vợ rồi để cô ta thấy khó mà rút lui. Em thấy anh như vậy có phải oai lắm không
Anh nhìn cô vẻ mặt đầy tự hào cứ như bản thân vừa mới làm được một việc có ích cho nhân loại vậy
Cô bật cười thành tiếng, hoá ra đàn ông cũng chỉ là những đứa trẻ to xác
– Chồng em giỏi lắm, phần thưởng dành cho anh là hôn em một cái
– Tại sao lại là anh hôn em mà không phải là em hôn anh?
Anh nhìn cô ngây ngốc
– Anh không muốn vậy em rút lại câu nói vừa rồi
Cô giả vờ hờn dỗi
– Anh đùa thôi mà
Nói rồi Dương Thừa Quân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng sau đó liền đặt lên trán cô một nụ hôn